- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bạo Quân Nam Hậu
- Chương 43: [Phượng mệnh]
Bạo Quân Nam Hậu
Chương 43: [Phượng mệnh]
Edit: Thủy Tích
Sau khi bàn bạc thời gian rời kinh, Trang Tử Trúc tiếp tục phe phẩy một góc tay áo của Tuyên Hằng Nghị: "Trong kinh không có đủ điều kiện cho nên mới phải dùng lò nung ở Hỏa Khí doanh làm quà mừng năm mới cho bệ hạ. Bệ hạ không trách ta lấy việc công làm việc tư sao?"
Vừa nói vậy, Tuyên Hằng Nghị liền sửng sốt, nếu Trang Tử Trúc không nói thì hắn cũng không nghĩ ra đây là lấy công làm tư. Lấy lại bình tĩnh, Tuyên Hằng Nghị nói: "Tài năng của Tử Trúc không phải chỉ dừng lại ở việc chế tạo hỏa khí, thứ gì cần dùng cứ dùng. Trong kinh không có lò nung có chút không tiện, hẳn là nên làm một cái mới."
Tuy rằng máy phát điện là loại nhỏ chỉ có thể làm hôn mê mấy con sâu, con cá nhỏ một hồi, còn không thể loạn động chạm, cũng không phù hợp làm vũ khí để quân binh mang theo bên người, nhưng nếu Tử Trúc cao hứng, vậy để y chơi đi.
Dù sao hắn chiếm đoạt không ít tư khố của các nước khác cho nên rất có tiền, mặt khác phạm vi lãnh thổ Chương Quốc cũng mở rộng, quặng sắt quặng đồng cũng không ít, cho nên không cần xem Tử Trúc giống như bá tánh bình dân mà ngăn cấm y làm này nọ.
Mà đề nghị xây dựng một lò nung ở kinh thành trong phút chốc liền khiến Tử Trúc động tâm nhưng Trang Tử Trúc vẫn là nói: "Đừng, sẽ làm không khí bị ô nhiễm, mùi hôi từ nhà xưởng không thể để con người ngửi được, chỉ có thể xây dựng ở vùng ngoại ô thôi."
Nhưng Tuyên Hằng Nghị vẫn muốn xây dựng ở kinh thành, không, ở trong cung để Trang Tử Trúc thuận tiện đi lại, cũng không cần phải xa cách nhiều ngày như thế.
Tuyên Hằng Nghị cũng không lưu lại bao lâu, lúc chạng vạng, Trang Tử Trúc không giữ hắn lại ăn cơm tối, chỉ lấy cớ muốn gấp gáp chế tạo quà mừng cho nên mong Tuyên Hằng Nghị sớm hồi cung cho kịp dùng bữa. Tuyên Hằng Nghị lại nói chính mình rảnh rỗi, có thể ở lại cùng nhau ăn cơm tối.
Trang Tử Trúc cười nói: "Bệ hạ nhiều năm ở bên ngoài chinh chiến, hiện tại đã gần Tết nên cùng người nhà đoàn tụ, cùng Thái Hậu dùng bữa tối. Ta nơi này, về sau chúng ta còn có rất nhiều thời gian cùng nhau dùng bữa."
Tuyên Hằng Nghị không hiểu sao nóng mặt. Suy nghĩ bay xa, phảng phất nhìn thấy đêm đại hôn hôm đó nến đỏ lay động, lễ hợp cẩn uống rượu giao bôi, đút đồ ăn cho nhau, trên mặt mang theo ý cười, mặt mày cũng giãn ra, mới chịu hồi cung.
Trên đường hồi cung Tuyên Hằng Nghị cúi đầu kéo kéo tay áo bị Trang Tử Trúc chạm qua, lại nhéo một góc tay áo, lắc lắc, càng cảm thấy một màn này giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi.
Đến tột cùng đã gặp ở đâu nhỉ?
Nhấc lên màn xe ngắm phong cảnh, vừa lúc nhìn thấy trước một quầy hàng nhỏ, một đứa bé cầm lấy tay áo phụ thân, làm nũng nói: "Cha, con muốn ăn đường đường~ cha mua cho con đi~"
Tuyên Hằng Nghị: "..."
Cầm lòng không đậu buông lỏng tay áo ra, buông màn xe, sờ sờ chóp mũi chính mình, đúng vậy, Trang Tử Trúc còn nhỏ tuổi xem hắn như cha mà làm nũng về tình cảm có thể tha thứ.
Trang Tử Trúc làm nũng với Tuyên Hằng Nghị khiến lòng hắn tràn đầy vui mừng, nếu lại gọi vài tiếng Nghị ca ca thì càng tốt, kêu bệ hạ có chút quá câu nệ.
Nhưng lại nghĩ tiếp, Hoàng Hậu của hắn từ nhỏ đã rời cung, bán tranh mà sống, chẳng những không được cử hành lễ cập kê mà còn chưa được trưởng bối ban tên nữa !
Sắc mặt Tuyên Hằng Nghị chậm rãi trầm xuống, phân phó thị vệ: "Toàn bộ phi tử của Khang Cảnh Đế đều sinh non sao? Này cũng không khỏi tàn nhẫn quá mức, để bọn họ bình an sinh sản, đem đến cho Khang Cảnh Đế nuôi lớn chúng."
Không phải bởi vì cảm thấy nếu xử lý quá trực tiếp sẽ khiến cho người khác thấy Hoàng Hậu đối xử nhà mẹ đẻ không chút lưu tình vì thế không kính trọng Hoàng hậu thì Tuyên Hằng Nghị cũng không nhường nhịn đến nước này đâu.
Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.
Trở lại trong cung, hạ nhân tới báo cáo chuyện của Khương Thần đã truyền khắp kinh thành, Tuyên Hằng Nghị "ngô" một tiếng, mới cầm lấy thánh chỉ sắc phong Hoàng Hậu, lại sai người mời Giám chính Khâm Thiên Giám tới, hỏi ngày tốt đại hôn.
Nhưng vừa hỏi, Giám chính Hoàng đại nhân liền quỳ xuống, cúi đầu, « Khởi bẩm bệ hạ, canh giờ bát tự của Trang đại nhân cùng bệ hạ không hợp nhau, vì hiện ra đại hung. Hơn nữa mấy vị thư lại đều tính ra mệnh số của Trang đại nhân không tốt, e sợ không phù hợp với Phượng mệnh."
(*) Khâm thiên giám được điều hành bởi 2 quan Giám chính và Giám phó cùng các thuộc viên là Ngũ quan chính, Linh đài lang, cùng các Bát cửu phẩm Thư lại và Vị nhập lưu Thư lại
Tuyên Hằng Nghị nhếch chân mày, hỏi: "Không tốt như thế nào? Nói tỉ mỉ kỹ càng."
Giám chính Hoàng đại nhân than một tiếng, do dự một chút mới nói: "Giám phó, cùng các vị đại nhân khác đều tính ra Trang đại nhân tuy được quý nhân giúp đỡ, hưng gia hưng nghiệp. Nhưng số mệnh lại khắc gia đình (*), tuổi nhỏ cốt nhục chia lìa, tình cảm gia đình không sâu. Đến tuổi trung niên bệnh nhiều mệnh ngắn, còn có nguy cơ gặp phải đại họa. Thỉnh Hoàng Thượng suy xét."
Thị vệ giám sát Khang Cảnh Đế có nói qua, thật sự Trang Tử Trúc lúc còn nhỏ đã bị đuổi ra hoàng cung, ở trong đạo quán cũng chịu nhiều khi dễ, đường đường một vương tử lại lưu lạc đến lấy bán tranh kiếm sống. Từ đôi câu vài lời bên trong, Tuyên Hằng Nghị đã cảm nhận được hoàn cảnh lúc ấy như thế nào, hơn nữa mẫu phụ Trang Tử Trúc mất sớm, này không phải là cốt nhục chia lìa, tình cảm gia đình không sâu sao!
Nhưng đây là mệnh trời sao? Không, là do con người tạo ra.
Tuyên Hằng Nghị hỏi: "Có biện pháp phá giải không?"
Giám chính Hoàng đại nhân cúi đầu, trả lời: "Hồi Hoàng Thượng, không có. Trang đại nhân vốn có mệnh chết yểu, hiện giờ con đường làm quan tuy thuận lợi nhưng chưa chắc đó có phải điềm gặp hung hóa cát hay không, có thể trong tương lai may mắn đã cạn thì sẽ gặp đại họa, rơi xuống cảnh bần cùng khốn khổ, nhiều khúc chiết, mong bệ hạ suy xét lại."
"..." Tuyên Hằng Nghị trầm giọng nói: "Hoàng Hậu của trẫm sao có thể gặp đại họa? Vớ vẩn! Giám chính, ngày tốt để đại hôn là khi nào?"
Nếu Trang Tử Trúc có mặt ở đây khẳng định sẽ được dịp cười chết mất. Trang Tử Trúc thật sự vốn dĩ đã chết, y là xuyên qua tới đây, nếu dùng bát tự của nguyên thân đem tính thì sao mà đúng được?
Nhưng Tuyên Hằng Nghị không biết chuyện này, chỉ nghĩ chức quan bên trong Khâm Thiên Giám là cha truyền con nối, truyền thừa đã lâu, nếu chỉ có một vị quan tính ra kết quả này Tuyên Hằng Nghị còn có thể bãi miễn chức quan của hắn, đưa một vị khác lên thay thế. Nhưng nếu toàn bộ Khâm Thiên Giám đều tính ra một kết quả thì ---
Tuyên Hằng Nghị vẫn không tin chuyện Hoàng Hậu sẽ có thể gặp đại họa. Cứ cho là Hoàng Hậu sau khi hết may mắn sẽ gặp đại hung, có cuộc sống bần cùng khốn khổ đi, nhưng chỉ cần là Hoàng Hậu thì sao có thể bần cùng khốn khổ được?
Trừ phi hắn đã chết.
Hắn không thể chết được.
Kế hoạch thân chinh năm sau tạm thời gác lại vậy, có thần khí trong tay không bằng để các nước khác tự xin hàng. Cũng nên tăng cường rèn luyện cho quân tướng trong quân doanh, để phòng ngừa cho bất kỳ tình huống nào xảy ra.
Đủ loại ý niệm hiện lên trong đầu, Tuyên Hằng Nghị yên lặng tính toán kế hoạch. Giám chính Hoàng đại nhân than một tiếng, đem ngày tốt đại hôn trình lên.
Thư lại tính một chuyện không thể quá ba lần, nhiều lần sẽ bị xem như không tín nhiệm trời cao, trời cao sẽ cho rằng tâm của ngươi không thành kính, về sau sẽ không thể tính ra kết quả đúng nhất được. Vì thế, ngày hoàng đạo thích hợp để Tuyên Hằng Nghị đại hôn đã sớm tính ra, nếu Tuyên Hằng Nghị quyết định làm theo ý mình thì Giám chính chỉ có thể làm theo.
Ngày mười tháng hai năm sau tương đối gần ngày hoàng đạo, vốn dĩ tháng giêng cũng có ngày tốt nhưng hôm nay đã là tháng chạp rồi, đại hôn vào tháng giêng cũng quá mức hấp tấp.
Sau khi định ra ngày, Tuyên Hằng Nghị cũng không ngừng động tác, bên kia vừa mới rải ra tin tức Trang Anh Đức từ hôn, bên này thánh chỉ sắc phong Hoàng hậu đã lập tức được ban xuống.
Sính lễ phong phú đã chuẩn bị từ sớm, sáng sớm ngày mai liền có thể cùng thánh chỉ phong hậu gióng trống khua chiêng mà đưa đến Trang phủ. Xử lý xong việc này, trong lòng Tuyên Hằng Nghị nhẹ nhàng thở ra, khi đi tới Trường Nhạc Cung cùng Thái Hậu dùng bữa tối trên mặt vẫn luôn mang ý cười.
Tuyên Hằng Nghị sẽ ngẫu nhiên đến chỗ Thái Hậu dùng bữa tối, vì thế, hôm nay nhóm quý nhân tài tử đến ngâm nga cung quy vẫn ăn vạ không chịu rời đi. Cho dù không thể cùng Hoàng Thượng nói chuyện, tốt xấu cũng có thể ngẫu nhiên nhìn Hoàng Thượng thêm một chút.
Nhưng lần nào Tuyên Hằng Nghị cũng đuổi bọn họ về viện, chưa bao giờ lưu bọn họ lại dùng bữa. Bạch tài tử có tâm tư khác, bước lên trước một bước trình lên Thái Hậu một chiếc khăn tay do chính mình thêu thùa, khi bước đến gần bỗng nhiên cổ chân trượt một chút, liền té ngã về phía Tuyên Hằng Nghị.
Mắt thấy một đầu kim thoa cùng hạt châu lóng lánh của Bạch tài tử sắp phải nện xuống đất, Tuyên Hằng Nghị không hiểu tâm tư của hắn, phản ứng đầu tiên chính là lôi kéo mẫu hậu nhà mình lui về phía sau một bước, miễn cho mẫu hậu bị một đầu kim thoa của hắn chạm tới. Bạch tài tử nháy mắt nghiêng người ngã xuống trên mặt đất, chỉ có thể kịp kêu lên một tiếng, tay chân luống cuống duỗi ra như muốn giữ lấy thứ gì đó để cho bản thân không đến mức thật sự té ngã.
May mà Tuyên Hằng Nghị động tác mau lẹ lôi kéo Thái Hậu lui về phía sau mới không làm cho tay áo chính mình bị kéo lấy. Các cung nhân hầu hạ bên cạnh thấy vậy chạy nhanh tới, ba chân bốn cẳng tiếp được Bạch tài tử. Bạch tài tử thất bại trong việc nhào vào ngực Hoàng Thượng, mềm oặt quỳ trên mặt đất, thấp giọng khóc lóc.
Trái ngược với con trai của Khương Thần nước mũi ngăn không được, Bạch tài tử chỉ có cái mũi hơi phiếm hồng, nước mắt dính ướt lông mi, hơn nữa khuôn mặt trắng nõn, môi anh đào hồng nhuận, nam nhâm bình thường khi nhìn thấy cảnh này tâm nhất định sẽ sinh ra thương tiếc. Ngay cả Thái Hậu cũng nghĩ vậy lập tức muốn giúp nâng hắn dậy, đi tới phía trước hai bước khom lưng xuống, nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"
Tuyên Hằng Nghị kéo mẫu hậu nhà mình về lại ghế trên ngồi xuống, hỏi: "Sao luôn có người ngay cả đi đường bình thường cũng không thể? Từ lúc hồi cung đến nay, không biết đã có bao nhiêu người vô cớ té ngã trước mặt mẫu hậu, mẫu hậu đã từng bị đám trâm cài đó làm bị thương không?"
Thái Hậu bất đắc dĩ nói: "Không có." Này đó không phải đều do hoàng nhi của hắn không triệu người thị tẩm nên từng người trong hậu cung mới tự tranh thủ hay sao?
Tuyên Hằng Nghị lại hỏi: "Trên mặt đất có thảm đáng lẽ không thể té ngã mới đúng, nơi này của mẫu hậu rất dễ bị té ngã sao? Nếu như vậy thì để trẫm suy nghĩ biện pháp sửa chữa lại."
Còn có thể làm sao bây giờ, Thái Hậu đành phải nói: "Không có, ai gia rất ổn, không dễ bị té ngã đâu."
Vì thế Tuyên Hằng Nghị liền lãnh đạm nói: "Xem ra chỉ ngâm nga cung quy cũng không được, đi đường cũng không đi cho đàng hoàng, cần phải rèn luyện thêm."
Bạch tài tử sửng sốt, cúi người xuống: "Tạ Hoàng Thượng săn sóc, bởi vì hôm nay có dịp nhìn thấy thiên nhan của người, tì thϊếp mới---"
Tuyên Hằng Nghị không chờ hắn nói xong liền ra một mệnh lệnh mới, cho mỗi tài tử quý nhân mỗi ngày đến ngâm ngay cung quy thêm một mục là học lại cách đi đứng, ngồi, hành lễ; hiện tại cung quy đã nắm được thì chỉ cần ban ngày đọc một lần, thời gian còn lại đều dùng để rèn luyện.
Nhóm quý nhân tài tử khác vừa nghe thấy không khỏi hận chết Bạch tài tử, như thế nào ngay cả đi đường cũng không đi được, cả đầu đều là trâm cài thiếu chút nữa làm Thái Hậu bị thương rồi, còn hại mọi người chịu tội theo?
Tuyên Hằng Nghị ra lệnh cho bọn phi tần rời đi, trước khi đi, lại bổ thêm một đao: "Năm mới còn chưa đến mà ngày mười tháng hai mới đại hôn, trẫm đều chờ không kịp Hoàng hậu tiến cung quản giáo bọn họ."
Chúng phi tần vừa nghe xong tin tức này giống như một đạo sấm sét vừa nổ vang trong lòng.
Chưa nói bọn họ mười năm phòng không gối chiếc, ngay cả được các thế lực của gia đình hỗ trợ cũng chưa lên được cái vị trí kia, kết quả là ngày mười tháng hai bệ hạ rốt cuộc muốn nghênh thú Hoàng Hậu? Hoàng Hậu là ai? Địa vị của Hoàng Hậu không giống như bọn phi tần cấp vị thấp như bọn họ, thời điểm Hoàng Hậu chưa tiến cung, bọn họ còn không có tranh thủ được, chờ Hoàng Hậu tiến cung, thì làm sao mà bọn họ có được cơ hội thị tẩm chứ?
Nhưng dù cho trong lòng có nghĩ như thế nào, chúng phi tần đều phải quỳ lui về viện, không thể ở lại bên người Thái Hậu cùng Hoàng Thượng dùng bữa tối.
Mà Thái Hậu vừa nghe được tin tức này lập tức đoán được Hoàng Hậu mà Tuyên Hằng Nghị nhắc đến là ai. Thái Hậu cũng không dám chống đối Hoàng Thượng nhưng lại có chút chờ mong với việc Trang Tử Trúc sắp vào cung.
Tiến cung, y còn có thể vào triều đình làm quan sao? Hoàng Hậu còn không thể chịu sự dạy dỗ của hắn sao?
Đông săn lần trước đã tặng vòng ngọc không sai, cũng thưởng thức được uy lực của hỏa khí mà Trang Tử Trúc vì Chương Quốc chế tạo, nhưng tài hoa là một chuyện, Thái Hậu mới vừa lên mặt với y một chút mà cung nhân bên người đều đã bị con trai nhà mình rửa sạch sẽ, còn bị bắt buộc nghe bọn tài tử quý nhân hằng ngày đến ngâm nga cung quy, lại là một chuyện khác.
Thái Hậu liền nói: "Ngày mười tháng hai? Thật sự còn rất lâu, bên trong hậu cung suốt sáu năm không có Hoàng Hậu chưởng quản sự vụ, ai gia đều chờ không kịp, mỗi ngày đều ngóng trông Hoàng Hậu tiến cung vì ai gia phân ưu. Cần ai gia hạ chỉ không? Khoan hãy dùng bữa đã, Nghị nhi ngươi đọc ta viết."
Tuyên Hằng Nghị vừa nghe liền cảm thấy không đúng, mọi chuyện trong hậu cung trước đây đều do Thái Hậu quản lý, hiện tại Thái Hậu ăn ăn ngủ ngủ, vô cùng nhàn nhã, thật sự không tới nỗi mong ngóng Hoàng Hậu phân ưu. Nhưng nếu Thái Hậu chủ động nói muốn hạ chỉ, Tuyên Hằng Nghị cũng cao hứng hơn, nói: "Hôm nay, Tử Trúc còn khuyên trẫm nên đến thăm hỏi mẫu hậu nhiều chút, chuyện thánh chỉ cũng không vội, chiếu thư trẫm đã viết xong, ngày mai là có thể chiêu cáo thiên hạ. Chúng ta nên dùng bữa trước, mẫu hậu cũng nên ban thưởng một ít làm sính lễ cho Tử Trúc, ngày mai cũng mang đến cùng với thánh chỉ sắc phong Hoàng Hậu đi."
Thái Hậu: "..."
Ha hả, thì ra con của hắn bị người đuổi chạy về cung mới vác mặt tới cùng hắn dùng bữa tối. Hơn nữa, xem bộ dáng này của Tuyên Hằng Nghị, thánh chỉ cũng đã viết xong từ sớm, hoàn toàn không cần Thái Hậu là hắn gật đầu, này xem như còn chưa cưới vợ đã quên ai sinh ra mình rồi!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Bạo Quân Nam Hậu
- Chương 43: [Phượng mệnh]