Edit: Thủy TíchTất cả mọi người đều đã rất thân thuộc với nhau rồi cho nên Trang Tử Trúc cũng không khách sáo nữa, thậm chí còn nhờ Lương Nhã Ý và Trương Văn Thanh hỗ trợ cuộn vòng dây, còn mình thì đứng một bên vẽ hai cái cánh bướm, vót mấy thanh tre, cắt dây kẽm.
Dưới ánh mắt tán thưởng của Lương Nhã Ý cùng Trương Văn Thanh thì hai cánh bướm sặc sỡ mỹ lệ do Trang Tử Trúc vẽ đã ra đời, một đôi cánh màu đỏ cam, lại đan xen vài nét lấm tấm màu tím, thoạt nhìn thần bí mà cao quý.
Lương Nhã Ý một bên đang cuộn dây đồng, một bên tò mò hỏi: "Tử Trúc đang làm diều sao? Nhưng mà tại sao lại vẽ hai cái cánh rời nhau ra, hơn nữa chỉ lớn bằng một bàn tay? Ngươi nên vẽ lớn một chút, bay lên cao sẽ càng đẹp hơn."
Trang Tử Trúc thần bí nói: "Không phải làm diều, nếu có thể chế tạo thành công thì mấy ngày nữa ngươi sẽ biết chúng ta đang làm cái gì. Nhưng còn phải đợi thêm vài ngày nữa cho nên bây giờ ta sẽ cho các ngươi xem một loại vũ khí mới."
Trang Tử Trúc ở Hỏa Khí doanh rèn luyện lâu ngày cho nên nghề mộc cũng lên tay, trong chốc lát đã nối mấy thanh tre thành cái khung hình con bướm, dùng dây kẽm cột lại, dán hình cánh bướm đã vẽ lên hai mặt. Chỉ cần xoay cái tay cầm ở phía đuôi con bướm thì hai cái cánh lớn bằng bàn tay có thể vẫy lên vẫy xuống.
Nhưng vậy còn chưa đủ khiến Trang Tử Trúc hài lòng, y còn đυ.c thêm hai cái lỗ kích cỡ vừa phải trên đôi cánh lâm tấm ánh tím, nghĩ nếu dùng chì làm dây điện sẽ tương đối nặng vì thế Trang Tử Trúc liền dùng dây kẽm làm một mạch điện song song, đem mạch điện nối vào hai cái lỗ.
Tuy rằng Lương Nhã Ý cùng Trương Văn Thanh không hiểu lắm Trang Tử Trúc đang làm gì nhưng vẫn khiến bọn họ không ngừng nghỉ được mà sùng bái, quả nhiên là quan Chưởng quản Hỏa Khí doanh danh bất hư truyền, không chỉ có thể làm vũ khí mà một tay nghề mộc cũng rất tốt, không biết con bướm bằng tre này có thể mang tới kinh hỉ gì đây.
Con bướm bằng tre đã chế tác thành công bước đầu, bên kia Lương Nhã Ý cùng Trương Văn Thanh cũng đã cuộn dây xong cho nên Trang Tử Trúc liền đem nó đặt vào kế bên nam châm, y tạm thời dùng một khối gỗ cùng một mảnh vải làm vật cách điện, thế là một cái máy phát điện loại nhỏ đã ra đời.
Đến lúc này, Lương Nhã Ý cùng Trương Văn Thanh không còn chuyện để làm, đầu mới bắt đầu miên man suy nghĩ. Đặc biệt là Lương Nhã Ý, trong lòng vốn không giấu được tò mò, hỏi: "Thật ra hôm nay chúng ta đến đây là có việc gấp nhưng Tử Trúc ngươi sao lại có thể trầm ổn như vậy chứ?! Còn ở đây nghiên cứu vũ khí mới nữa, nếu là ta, ta khẳng định sẽ đem tên họ Khương kia đánh đến ba mẹ hắn nhìn không ra! Sáng nay, cha ta hạ triều về đã nói là có Nhị hoàng tử của Tấn Quốc đem hôn thư tới cầu hôn ngươi đó!"
Trương Văn Thanh cũng hỏi: "Còn chưa đâu, nghe cha ta nói, trên tay thánh thượng cũng có một bức hôn thư, là muốn nạp ngươi làm phi tử, cho nên trên triều đình đã náo loạn một hồi, bây giờ có lẽ toàn kinh thành đều đã biết. Tử Trúc, ngươi không lên triều, đã nghe thấy việc này chưa?"
Trang Tử Trúc đặt mỗi đầu dây đồng vào trong tay Lương Nhã Ý và Trương Văn Thanh, bảo bọn họ tiếp tục cuộn vòng dây, chính mình thì đi kiểm tra dây điện trong máy phát điện, một bên trả lời: "Đã biết, Khương Thần còn mang lễ vật tới nhưng ta không nhận."
Lương Nhã Ý vòng hai vòng liền ngừng tay, truy hỏi: "Vậy ngươi phải làm sao bây giờ? Có cần chúng ta giúp đỡ gì không? Nhưng nghe nói bệ hạ đã cho thủ vệ giam lỏng chỗ ở của tên họ Khương kia rồi cho nên chúng ta không vào được, chứ nếu không thì ta có thể lẻn vào đó trùm bao tải đánh hắn một hồi."
Trang Tử Trúc bị chọc cười, nói: "Không cần, không cần, chuyện hôn thư rất dễ giải quyết, hắn bị tra ra là đạo đức có vấn đề, cho nên ta chỉ cần bảo cha ta cự hôn là được rồi."
Trương Văn Thanh cũng không cuộn dây đồng nổi nữa, hỏi: "Vậy chẳng lẽ Tử Trúc ngươi muốn vào cung làm phi? Không thể cự hôn thánh thượng đúng không? Nhưng nếu vậy ngươi sao có thể tiếp tục làm quan đây? Sau khi tiến cung ngươi có thể tiếp tục làm quan không?"
Vốn dĩ Trang Tử Trúc định nói sự thật nhưng nghe tới câu hỏi của Trương Văn Thanh...y tiến cung không phải làm phi tử. Nghĩ đến đây, Trang Tử Trúc liền nói: "Việc này còn chưa định ra cho nên hiện tại không thể nói gì cả, về sau sẽ biết. Dù sao ta khẳng định vẫn muốn tiếp tục nghiên cứu chế tạo ra nhiều thứ mới mẻ khác. Văn Thanh, ngươi lại cuộn thêm năm vòng, như vậy máy biến áp liền làm xong. Đặt chúng nó kế bên nhau --- được rồi, chúng ta trước tiên nhìn xem uy lực của vũ khí mới."
Không biết có thể thành công trong lần thử nghiệm đầu tiên hay không cho nên Trang Tử Trúc cũng rất căng thẳng. Bảo hạ nhân đi bắt mấy con sâu thân mềm tới, trong phòng ấm áp, con sâu nhỏ vừa vào phòng từ trạng thái ngủ đông cứng đờ nhanh chóng biến thành trạng thái bình thường uốn éo thân mình.
Trang Tử Trúc đặt một ít lá trúc tươi mới trước mặt nó, xác định nó đang gặm mới hứng trí bừng bừng giơ lên hai điện cực, nói: "Hãy nhìn xem uy lực của vũ khí mới! Nhã Ý, ngươi xoay tay cầm đừng có dừng lại."
Nhìn Trang Tử Trúc hào hứng không chút sợ hãi, Lương Nhã Ý liền nhận mệnh chuyển động tay cầm máy phát điện. Trương Văn Thanh nhìn mấy con sâu mềm oặt trên mặt đất, bất đắc dĩ nói: "Ta thật là phục ngươi rồi, gặp nguy hiểm mà không hề sợ nha!"
Trương Văn Thanh mới vừa nói xong, Trang Tử Trúc cũng không có trả lời liền đem hai cái điện cực phóng tới đầu và đuôi con sâu. Con sâu nhỏ nọ vốn đang vui vẻ gặm lá cây đột ngột bị điện giật đến lông tơ dựng thẳng đứng, thân thể không tự chủ được rung rung. Con sâu bị giật một hồi lâu, Trương Văn Thanh cùng Lương Nhã Ý đều có thể ngửi thấy một cổ mùi khét.
Trang Tử Trúc buông lỏng hai tay, buông tha cho con sâu lông xù xù, bảo Lương Nhã Ý không cần xoay tay cầm nữa. Lúc này con sâu nhỏ đã nằm liệt trên mặt đất, không còn động đậy.
Lương Nhã Ý không khép được miệng, ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc con sâu đang bất động, phía dưới con sâu còn thấm ra một bãi chất lỏng. Lương Nhã Ý hỏi: "Nó bị sao vậy, đầu và đuôi đều bị cháy trọi? Thật đáng sợ, nếu con người đυ.ng phải sẽ như thế nào đây?!"
Trang Tử Trúc nhìn thảm trạng của con sâu, nhấp nhấp môi, nói: "Mỗi người có thể chất không giống nhau, nếu thân người chạm vào sẽ như thế nào còn chưa nói chính xác được, hơn nữa cái máy này chỉ là loại nhỏ cho nên con người chạm phải hẳn sẽ bị giật mình chút thôi. Mà con sâu này bởi vì bị giật lâu mới có thể như vậy, chúng ta thử nghiệm với con cá thử xem."
Dứt lời, Trang Tử Trúc lại để cho hạ nhân đem tới một con cá nhỏ dài cỡ ngón tay đặt vào trong cái chén. Lần này đem điện cực đặt vào trong nước chạm vào cá nhỏ, không trong chốc lát, con cá liền lật ngửa ra, nổi lên trên mặt nước không động đậy, lại qua nửa khắc sau mới lần nữa sống lại. Sau khi sống dậy, con cá có lẽ còn bị choáng váng đầu óc, mấy lần đều đυ.ng vào thành chén, hiển nhiên còn chưa khôi phục trạng thái bình thường.
Trương Văn Thanh cũng há to miệng, nói: "Trời ơi, sao nó lại tự dưng không động đậy? Tử Trúc, ngươi cũng quá lợi hại, không phải chỉ là một cuộn dây đồng thôi sao? Này có thể khiến cho người bơi trong nước bị ngất xỉu không?"
So với Trương Văn Thanh bị kinh ngạc, Trang Tử Trúc lại bình tĩnh trả lời: "Tạm thời không thể, đây chỉ là một loại vũ khí nhỏ, phải dùng loại to hơn mới có thể. Cho nên, nó chỉ phù hợp làm tê liệt mấy loại động vật nhỏ như con cá, con sâu mà thôi; còn loại to thì hiện tại chưa đủ nguyên vật liệu để làm ra được."
Trương Văn Thanh vỗ bả vai Trang Tử Trúc nói: "Vũ khí này thật tuyệt vời, Tử Trúc ngươi nhất định sắp lập được công lớn nữa rồi! Nếu có thể chế tạo ra sớm chút thì chúng ta cũng không cần bắt tay làm hòa với Lạc Quốc."
Trang Tử Trúc hỏi: "Tại sao lại nói như vậy?"
Lương Nhã Ý bổ sung: "Lạc Quốc có nhiều đảo nhỏ cho nên phần lớn người Lạc Quốc đều giỏi bơi lội, chúng ta bên này lại quanh năm hạn hán, thủy quân đánh không lại bọn họ, thuyền còn thường thường bị bọn họ đâm thủng đáy. Nhưng nếu bọn họ lên bờ lại không đánh thắng được chúng ta, cho nên nửa năm trước Lạc Quốc mới tiến cống vương tử đẹp nhất tới đây, chính là Lạc phi nổi tiếng đánh đàn."
Trương Văn Thanh thở dài, nói: "Tử Trúc, nói thiệt tình thì ta cảm thấy, nếu ngươi tiến cung thì tài hoa của ngươi nhất định sẽ bị mai một. Ngươi biết không? Nghe đồn, Lạc phi ở trong cung đánh đàn chọc thánh thượng không vui bị cấm túc. Trước đây vài ngày, có mấy nhà mẹ đẻ của cung phi vào cung nhưng bị đuổi ra không cho gặp mặt, sau lại từ trong cung truyền ra tất cả cung phi đều đã bị biếm rồi. Ngay cả phi tần có tước vị cao nhất trong hậu cung là Trần phi cũng bị biếm, phụ thân hắn trước kia tự cho mình là quốc cữu cùng với có Thái Hậu đứng sau lưng làm hậu thuẫn cho nên hành sự kiêu ngạo giống như Xương Nhạc huyện chủ vậy, hiện giờ cũng không ra khỏi cửa. Trong cung, quy củ nghiêm ngặt, không thể tùy ý ra ngoài, trên đầu bị đè nặng bởi Thái Hậu cùng với Hoàng Hậu tương lai, mỗi ngày cũng không thể an nhàn trôi qua, Tử Trúc ngươi phải suy nghĩ kỹ càng."
Lương Nhã Ý cảnh giác nhìn trái phải, sau đó lập tức bám vào bên tai Trang Tử Trúc, khuyên nhủ: "Hơn nữa thánh thượng nhiều năm không con cái!"
(*) Tôi mệt quá ="))) làm bộ nào, mấy anh công cũng bị nghi ngờ không được =")))Trang Tử Trúc "nga" một tiếng, có chút dở khóc dở cười, an ủi bọn họ: "Không sao đâu, bệ hạ đã đáp ứng sẽ ủng hộ ta làm nghiên cứu, với lại cũng không liên quan đến chuyện sinh sản."
Đến nỗi Tuyên Hằng Nghị nhiều năm không con cái... không biết có tật xấu gì không, phải tìm cơ hội thử một chút mới được. Nếu không có vấn đề gì xảy ra thì y không chỉ dừng lại ở nghiên cứu ra hỏa khí mà còn có thể không ngừng nghiên cứu ra nhiều sản phẩm mới mẻ khác nữa. Hiện tại, thoạt nhìn Tuyên Hằng Nghị đối xử với y tốt, nhưng về sau nếu hắn thay lòng hoặc tình cảm phai nhạt, y cũng có thể dựa vào năng lực của bản thân mà đứng vững, không có gì phải lo lắng cả.
Chỉ là Chương Quốc gặp đại hạn liên tiếp năm năm, cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức, cứ cho là đã chế tạo thành công máy phát điện loại nhỏ rồi nhưng nếu muốn lập tức phát triển ngành điện lực cũng không thực tế lắm, về sau muốn dùng dây đồng chế tạo hàng rào điện càng không thực tế, bởi vì rất có thể sẽ có người trộm hàng rào điện bán lấy tiền. Máy móc công nông nghiệp chạy bằng điện không phải không thể làm nhưng phí tổn làm ra rất cao, nếu mở rộng ra thì sinh hoạt của người dân làm nông cùng thợ thủ công sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng, cho nên trước mắt chỉ có thể cải tạo ngành giao thông cùng công nghiệp quân sự, dù sao bước đầu tiên cũng phải giúp cho những người có quyền cao chức trọng nếm được quả ngọt thì mới có thể cung cấp tài lực cùng vật lực để y tiếp tục nghiên cứu.
Mà người có quyền cao chức trọng nhất Chương Quốc --- không ai khác chính là Tuyên Hằng Nghị.
Cảm tình cũng phải yêu cầu gắn liền với lễ vật cùng bất ngờ nho nhỏ, cho nên sau khi Lương Nhã Ý cùng Trương Văn Thanh cáo từ ra về, Trang Tử Trúc liền cân nhắc một chút, nghĩ tới Tết âm lịch sắp tới có thể chế tạo ra một ít quà tặng nho nhỏ dâng lên cho Hoàng Thượng.
Mà quà tặng này y đã từng giúp bạn cùng phòng thời đại học làm ra tặng bạn gái hắn, hiện tại lại làm một lần cũng dễ dàng. Nhờ Lưu quản gia tìm kiếm mấy khúc nhạc hát mừng trong Lễ tết, nam châm, thủy ngân, lân, vôi,... sau đó y sẽ nhờ thợ thủ công ở Hỏa Khí doanh làm mấy cái bánh răng cùng trục lăn tinh xảo một chút,... cuối cùng là tự mình đi dạo cửa hàng, tìm kiếm ngọc khí (*) có khắc hình cây trúc hợp mắt.
(*) ngọc khí: thời cổ đại ngọc khí thường chế tác từ phương pháp mài trực tiếp lên bàn mài, hoặc thêm cát mài ngọc với nước rồi tiến hành mài dũa ngọc tạo hình sau đó đánh bóng bằng cật tre nứa và sáp ong.Mà Tuyên Hằng Nghị bên kia, sau khi đưa bát tự của Trang Tử Trúc cho Khâm Thiên Giám xem xét định ra ngày đại hôn đồng thời an bài thủ vệ gấp mấy lần bảo vệ an toàn cho Trang Tử Trúc thì một khắc cũng không chịu nổi liền chạy ra cung tìm Trang Tử Trúc.
Lúc này, Trang Tử Trúc đang nhìn xem ngọc khí trong cửa hàng, cây trúc hoa mai gì đó đều có, ngọc chạm khắc hoa cỏ cũng rất xinh đẹp, cho nên y vòng quanh trong cửa hàng không nỡ rời đi. Cùng lúc đó, bên trong nhã gian của quán trà đối diện có hai người đang nhìn chằm chằm về phía dưới đường cái, vừa uống trà vừa khe khẽ nói nhỏ.
Một nam nhân trung niên trách cứ nói: "Thập Tam, Thập Tứ sao lại mất tích vào thời khắc mấu chốt như thế này? Còn chưa tra ra được bọn họ đã đi đâu sao? Bồi dưỡng ra mấy người giỏi ca múa cũng không dễ, tại sao hiện tại một chút tin tức cũng không thu được?"
Một nam nhân khác trẻ tuổi hơn chút vâng vâng dạ dạ nói: "Chủ tử, đã điều tra ra, mấy ngày trước ngõ nhỏ bị rửa sạch, chỉ cần người nào nhìn qua có chút điểm hiềm nghi đều bị bắt giam. Thập Tam, Thập Tứ cùng một ít quan viên mà chúng ta đã dùng không ít bạc mua tới đều bị bắt rồi; phu nhân của bọn họ đều khóc la bên ngoài đại lao, hình như nghe nói sẽ bị phán tử hình, qua Tết sẽ chém đầu, chúng ta dự định đi cướp ngục sao?"
Nam nhân trung nhiên vô tình mà nói: "Nếu bị bắt được sẽ như thế nào?"
"Cắn... cắn lưỡi tự sát, tiểu nhân tuyệt đối trung thành và tận tâm, một chút tin tức cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài!" Người trẻ tuổi vội vàng bảo đảm.
Nam nhân trung niên nhìn hắn vài lần, mở miệng: "Đó là đương nhiên, cướp cái gì ngục, bọn họ canh giữ nghiêm ngặt chúng ta tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, không may còn mất cả chì lẫn chài. Vậy còn Thập Bát đến Tứ Thập đang ở đâu? Khó được có cơ hội trộm người còn có thể chèn ép Tấn Quốc, bọn họ lại trộm đi uống rượu hả? Sao đến bây giờ còn chưa thấy người đâu?"
Chờ rồi lại chờ, trong cửa hàng Trang Tử Trúc để chưởng quầy bao lại đồ vật đã chọn, bên này quán trà nam nhân trung niên chỉ chờ được một người thở hổn hển chạy đến.
"Chủ tử không tốt! Người đi nhà trống, Thập Bát đến Tứ Thập đều không thấy, bên ngoài còn có quan binh mai phục, Thập Ngũ Thập Lục đều bị bắt đi rồi, chỉ có ta một người không bị phát hiện trốn thoát."
Người trẻ tuổi cúi đầu, run run rẩy rẩy bẩm báo: "Ngày đó, ngõ nhỏ bị rửa sạch, có nghe nói toàn thành bắt đầu tra xét nghiêm ngặt----"
Một chén trà nện vào trán người trẻ tuổi, trà nóng làm cho cái trán hắn đỏ lên, rồi mới lăn rớt trên mặt đất, người nam nhân trung niên mắng: "Sao bây giờ mới nói! Còn cần ngươi có tác dụng gì nữa?"
Trang Tử Trúc vẫn luôn an ổn làm khách hàng hoàn toàn không biết có chuyện gì vừa xảy ra, y đem đồ vật mới mua ném vào trong xe ngựa, chuẩn bị chạy đến cửa hàng tiếp theo. Mới vừa lên xe ngựa, không bao lâu lại bị một chiếc xe ngựa khác chặn đường.
Vén lên màn xe, thấy còn chưa tới nơi, Trang Tử Trúc liền hỏi: "Chúng ta không vội, người khác có yêu cầu chúng ta liền nhường đường cho bọn hắn."
Gã đánh xe ngựa quay đầu lại nói: "Không phải, chủ tử, ngài nhìn đối diện."
Trang Tử Trúc tò mò vén lên rèm cửa, liền thấy Tuyên Hằng Nghị đứng trên nền tuyết mỉm cười với mình.
Buổi sáng mới vừa gặp qua, Tuyên Hằng Nghị cư nhiên lại thay đổi quần áo. Hắn mặc một thân đỏ thẫm, thêu hoa văn du long, ăn mặc vô cùng vui mừng, đi trong tuyết giống như một cái bao lì xì màu đỏ vậy. Hơn nữa, gần đây Tuyên Hằng Nghị rất chú ý dưỡng nhan cho nên da thịt trắng hồng phiếm ánh sáng, còn có trang phục màu đỏ làm nó càng thêm nổi bật, có vẻ tinh thần càng thêm sáng láng, nhìn qua tựa như một tân lang. Nhưng là quần áo có chút đơn bạc, trang phục màu đỏ đơn bạc phác họa ra đường cong kiện mỹ, nhìn qua lưu sướиɠ lại xinh đẹp, khiến cho khuôn mặt nghiêm túc cương nghị của Tuyên Hằng Nghị thêm vài phần yêu dã.
"Sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy?" Trang Tử Trúc nhìn lướt qua, nói: "Đi lên, đừng để bị lạnh."
Tuyên Hằng Nghị ngoan ngoãn lên xe ngựa, giải thích: "Vừa mới luyện võ xong, đổ một thân mồ hôi cho nên đã thay quần áo, còn ấm, không lạnh."
Trang Tử Trúc bỗng nhiên nhớ tới tật xấu nhiều năm không con cái của Tuyên Hằng Nghị, đôi mắt bay nhanh nhìn xuống phía dưới rồi lại nhanh chóng lướt qua, coi như không có việc gì mà vươn tay phải đến trước mặt Tuyên Hằng Nghị, hỏi: "Thật không? Tới nắm một chút, thử xem tay người có ấm thật không?"
"Này...này có thể chứ?" Đôi mắt Tuyên Hằng Nghị rũ xuống nhìn đến bàn tay với khớp xương rõ ràng của Trang Tử Trúc, tay phải hơi rung nhưng không có thật sự nắm lấy, nhéo nhéo ngón tay, buông lỏng tay xuống đè lên đùi chính mình, nói: "Có lẽ, sẽ mạo phạm."
Trang Tử Trúc thò đầu lại gần, nhìn thẳng vào mắt Tuyên Hằng Nghị: "Buổi sáng không phải muốn cưới ta sao?"
"Đương nhiên sẽ cưới, Tử Trúc không cần lo lắng." Tuyên Hằng Nghị ngừng thở, nhích đầu ra sau một chút, đồng thời cũng dời đi tầm mắt, không dám nhìn kỹ, chỉ nhìn chằm chằm màn xe, tựa hồ hoa văn cuộn sóng đơn giản của màn xe còn đẹp hơn Trang Tử Trúc vậy.
Trang Tử Trúc thấy Tuyên Hằng Nghị như vậy nhịn không được bật cười trong lòng, ngoài miệng lại không hiện gì, chỉ bảo trì ngữ điệu vững vàng, nói: "Vươn tay tới."
"Nga." Tuyên Hằng Nghị ngoan ngoãn duỗi tay phải tới nhưng không dám đυ.ng đến Trang Tử Trúc, vì thế chỉ có thể đem tầm mắt quay lại, giữ một khoảng cách vừa vặn mới dừng lại, sau đó nhìn bàn tay to lớn của chính mình, ngoài miệng tuy rằng nói không nên nhưng trong lòng lại dâng lên một chút chờ mong nho nhỏ.
Trang Tử Trúc chỉ duỗi ra ngón trỏ chọc chọc lòng bàn tay Tuyên Hằng Nghị, xem xét độ ấm, gật đầu nói: "Ân, thật là nóng hầm hập."
Tuyên Hằng Nghị có chút thất vọng, nhưng vành tai lại đỏ ửng, đi theo "Ân" một tiếng.
"Ta cũng thấy hơi nóng." Trang Tử Trúc nói, một tay khác phẩy phẩy cổ.
Trong không gian nhỏ hẹp của xe ngựa, mùi thơm tươi mát từ cơ thể của Trang Tử Trúc bay ra khuếch tán đến chóp mũi Tuyên Hằng Nghị, hắn hạ xuống tầm mắt liền nhìn thấy cần cổ trắng nõn cùng với hầu kết xinh đẹp của Trang Tử Trúc...
Hô hấp của Tuyên Hằng Nghị cứng lại, tựa hồ có chút say. Lúc này xe ngựa xóc nảy, móng tay Trang Tử Trúc nhân cơ hội gãi gãi lòng bàn tay Tuyên Hằng Nghị.
Giống như có một mảnh lông chim quét nhẹ qua lòng bàn tay mẫn cảm, không biết do xe ngựa xóc nảy tạo thành hay do Trang Tử Trúc cố ý, tóm lại giống như đang cào đến trong lòng Tuyên Hằng Nghị vậy, hắn chịu không nổi, lại cảm thấy lực độ thật sự quá nhỏ, hy vọng có thể càng thêm mãnh liệt một ít. Không được! Đột nhiên Tuyên Hằng Nghị thu bàn tay lại, nắm chặt thành nắm đấm, lại buông ra, đặt hai bàn tay lên trên đùi, mắt nhìn thẳng, ngồi nghiêm chỉnh.
Nếu chỉ nhìn mặt mà nói thì giờ phút này so với trên triều đình vẻ mặt hắn càng thêm đáng sợ, một bộ dáng tùy thời đều có thể phát tác giận dữ, nghiêm túc giống như có thể chỉ dùng một cái liếc mắt là có thể đóng băng hết tất cả mọi thứ.
Trang Tử Trúc dù bận vẫn ung dung thu hồi ngón tay, ánh mắt nhanh chóng nhìn xuống phía dưới.
Nha, tiền vốn còn rất hùng hậu.
Nhưng mà cũng quá mẫn cảm rồi đi? Mới vậy thôi mà đã rồi?
Cuối cùng Trang Tử Trúc biết hắn không có tật xấu gì mới lấy lại bình tĩnh, nói tới thành quả thí nghiệm cả buổi trưa nay: "Hôm nay, thần lại nghiên cứu ra một loại vũ khí mới, nhưng còn đang trong giai đoạn nghiên cứu cùng nâng cấp, tạm thời chỉ có thể làm cho con cá ngất xỉu trong nước. Lát nữa, bệ hạ tới trong phủ nhìn thử?"
"Tốt lắm." Vốn dĩ Tuyên Hằng Nghị trước đây đυ.ng phải trường hợp này dù chưa thấy qua cũng sẽ bắt đầu khen không dứt miệng nhưng hiện tại lại nói rất ít, còn cưỡi xe nhẹ đi đường quen lấy ra một cái thảm đặt lên trên đùi chính mình. Che đậy kín mít, Tuyên Hằng Nghị lại lạy ông tôi ở bụi này giải thích: "Vừa nãy còn ấm, bây giờ lại hơi lạnh."
Trang Tử Trúc cởi ra áo khoác che lên vai Tuyên Hằng Nghị, lại lấy ra lò sưởi nhét vào trong tay hắn, cố ý nói bên tai: "Vi thần không lạnh, hiện tại bệ hạ đỡ lạnh chưa?"
"..." Áo khoác có chứa khí vị đặc hữu của Trang Tử Trúc, hương khí không ngừng chui vào trong mũi Tuyên Hằng Nghị, bên tai còn có hơi thở của y khiến cho lỗ tai cùng đầu hắn đều bị nóng theo. Tuyên Hằng Nghị nghiêm túc cùng bất an nhìn lướt qua, tựa hồ cái thảm này cũng không thể che giấu được nhưng hắn vẫn cởi xuống áo khoác, hỏi: "Tử Trúc không lạnh sao?"
Trang Tử Trúc dùng ngón tay nhéo nhéo ngón tay cái của Tuyên Hằng Nghị, nói: "Không lạnh, còn nóng nữa, bệ hạ mặc đi, ta còn một cái khác."
Dứt lời, Trang Tử Trúc đem cái áo khác khoác lên trên người. Mà Tuyên Hằng Nghị bên cạnh được cho phép liền đem áo khoác của Trang Tử Trúc quấn chặt, che bản thân lại
kín mít. Thậm chí, Tuyên Hằng Nghị còn tránh ra rất xa, dán lên vách xe ngựa, bảo trì một khoảng cách với Trang Tử Trúc, trước kia ánh mắt sẽ lưu luyến không thôi mà hiện tại cũng không dám liếc mắt nhìn Trang Tử Trúc một cái nữa.
Tình huống như vậy vẫn luôn kéo dài đến khi xe ngựa lại lần nữa dừng lại trước một cửa hàng khác. Trang Tử Trúc xuống xe đi chọn lựa vật liệu đá, Tuyên Hằng Nghị đi theo phía sau. Hắn xuống xe ngựa nhưng áo khoác vẫn bọc đến gắt gao như cũ, thoạt nhìn vô cùng lạnh. Mãi đến khi Trang Tử Trúc không tiếp tục trêu chọc nữa mà bảo trì một khoảng cách vừa vặn thì hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cởi ra áo khoác, vắt lên cánh tay.
Trang Tử Trúc chọn được đá yêu cầu mới quay đầu nhìn thoáng qua, tính tính thời gian.
Tựa hồ cũng bền đó, có thể có thể.
Nhưng tại sao hắn lại nhiều năm không con? Phản ứng này nhìn qua giống như thanh niên chưa hiểu việc đời vậy, còn rất thú vị.
Chọn xong vật liệu đá, Trang Tử Trúc đánh giá Tuyên Hằng Nghị vài lần, lại nổi lên tâm tư trêu đùa.
Bên kia, Tuyên Hằng Nghị ánh mắt trốn tránh lại chờ mong, giống như có chút sợ hãi nhưng khuôn mặt vẫn nghiêm túc như thường, rất có thể dùng hù dọa người.
Chưởng quầy đã thật sự bị hù tới nhưng khi nhìn đến thị vệ đông đảo đi theo phía sau bọn họ liền càng thêm khách khách khí khí, âm lượng nói chuyện cũng không dám biến lớn.
Dương Hầu phu nhân hôm nay tới kiểm tra sổ sách cũng bị hù sợ, vừa mới bước vào cửa hàng liền sững sờ một hồi lâu, người vừa mới mua một đống lớn vật liệu đá trong cửa hàng hắn còn không phải là Trang Tử Trúc Trang đại nhân được Nhị hoàng tử Tấn Quốc cầu thân sao, còn có thánh thượng chỉ có thể may mắn gặp được trong đông săn hoặc yến hội mùa xuân cũng tới!
Lâm tần chính là ca nhi nhà hắn, vẫn luôn nói bệ hạ nếu không ngự giá thân chinh thì cũng bận trăm công ngàn việc, sau khi vào cung cũng chưa gặp qua mấy lần, càng đừng nói là thị tẩm, chỉ có Thái Hậu ra mặt ban thưởng chút trang sức châu báu xem như là an ủi thôi. Nhưng mà bệ hạ mỗi ngày bận rộn trong miệng Lâm tần lại có thể kiên nhẫn bồi Trang đại nhân mua vật liệu đá?!
Thiên nhan khó được nhìn thấy, thiên tử đủ loại quan viên phải triều bái, long thể cao lớn đĩnh đạc, cư nhiên lại giống như một cái đuôi nhỏ thành thành thật thật đi theo bên cạnh Trang đại nhân, nếu không phải khí độ uy nghiêm mà chỉ dựa vào hành vi thôi sẽ bị nhìn lầm thành một cái thị vệ bình thường có thân hình cao lớn.
Lâm phu nhân không dám nhìn kỹ, hít vào một hơi, vỗ vỗ ngực an ủi chính mình.
May mà chỉ mua vật liệu đá chứ không phải mua ngọc khí hay trang sức, này còn có thể tự an ủi rằng Trang đại nhân lại đang nghiên cứu ra vũ khí mới. Nếu mua châu báu ----
Lâm phu nhân căn bản không dám tiếp tục suy nghĩ, đối lập quá lớn, hắn cảm thấy chua xót thay ca nhi nhà mình.
Mà một nơi khác ở kinh thành, trong dịch quán, Khương Thần Nhị hoàng tử của Tấn Quốc cũng cảm thấy vô cùng chua xót. Ăn kém, dùng kém, ngay cả than củi không đốt cũng thôi đi, nhưng tại sao đám người bên ngoài vào thời khắc mấu chốt lại không hiểu chuyện, liền trông chừng một đứa nhỏ cũng trông không được?