Chương 27: [Tiểu nhân]

Edit: Thủy Tích

Tới trước cửa Trang phủ, Hoắc Đình bước xuống xe ngựa, đang muốn nâng Hoắc phu nhân ra, Hoắc phu nhân liền nói: "Dù gì cũng đã tới nơi, nói xin lỗi với hắn cũng được nhưng trước tiên hãy mở trói cho ta đã, đừng khiến ta bị mấy người phủ tướng quân chê cười."

"Ngươi chú ý thái độ một chút." Hoắc Đình tháo dây trói Hoắc phu nhân ra, Hoắc phu nhân liền nhanh chóng sửa sang lại quần áo trang sức trên người, không tình nguyện nhưng vẫn bước xuống xe, tự mình đi đến trước cửa Trang phủ.

Hoắc Đình nhìn thấy hai tên thủ vệ, đầu tiên là kinh ngạc, sau mới tiến lên khách khách khí khí tự báo ra mình ở phủ nào, lại sai tùy tùng dâng lên lễ vật tạ lỗi, xin cầu kiến Trang Tử Trúc. Hoắc phu nhân đứng một bên lạnh mặt nhìn, bảo người cầm dù tới che cho mình, tránh bị tuyết phủ.

Mặc Thư đã sớm phân phó qua thủ vệ giữ cửa, cho nên bọn họ hỏi cũng không hỏi trực tiếp từ chối Hoắc Đình, ngay cả lễ vật Hoắc gia mang đến cũng không nhận lấy, cổng lớn vẫn luôn đóng chặt không mở. Hoắc phu nhân nhìn nhìn lại muốn mắng chửi, nhưng hắn nghĩ nghĩ, tránh đi dù, quỳ xuống trước cửa phủ hành lễ, vẫn luôn duy trì tư thế không động đậy, lớn tiếng lẩm bẩm: "Trang đại nhân, lão thân trong cung đắc tội ngươi, hiện tại ta mang lễ vật đến thỉnh tội, ngươi đại nhân có đại lượng, xin hãy buông tha cho nhà chúng ta đi! Ta chỉ bắt ngươi hành một chút lễ thôi mà phu quân ta đã bị biếm từ ngũ phẩm xuống dưới cửu phẩm, ta từ huyện chủ cũng bị tước thành huyện quân, Trang đại nhân ngươi vừa lòng chứ?!"

Thủ vệ giữ cửa quát bảo hắn im miệng: "Thỉnh Hoắc phu nhân giữ yên tĩnh, nhanh chóng rời đi, chớ có quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi."

Hoắc phu nhân nhéo nhéo đùi, lại đấm đấm, lớn tiếng nói: "Lão thân thật sự đến nhận lỗi với ngươi, Trang đại nhân ngươi đã hai lần cự tuyệt lời mời đến phủ của chúng ta, lần này ta tự mình đến, ngươi không thể ngay cả cổng cũng không mở, để chúng ta quỳ trong gió tuyết a! Trang đại nhân, ngươi mở cửa ra đi, để lão thân vào xin lỗi ngươi!"

Thủ vệ tiến tới gần, giọng nói lạnh lùng: "Hoắc phu nhân, chủ tử nhà chúng ta bị cảm lạnh, thứ lỗi không thể tiếp đãi, thỉnh ngài nhanh chóng rời đi, chớ có ở đây quấy rối."

Một thủ vệ khác cười lạnh nói: "Hơn nữa, ngươi đứng đây lẩm bẩm là cho ai nghe? Trước cửa Trang phủ cũng không phải là nơi để ngươi la lối khóc lóc! Còn tiếp tục như vậy, đừng trách chúng ta vô lễ."

Hoắc phu nhân nhìn nhìn xung quanh, bên cạnh Trang phủ là phủ Trương tướng quân, Lương tướng quân, Binh Bộ Thượng Thư Quách đại nhân, thủ vệ giữ cửa phủ bọn họ đều xuất thân từ quân đội, đã qua huấn luyện, sẽ không mở miệng nhạo báng hắn, cũng sẽ không rời khỏi cương vị, chỉ đứng nơi kia xem kịch vui, trên mặt đều là chờ mong diễn biến màn kịch tiếp theo. Thậm chí có người nói: "Hoắc phu nhân lại quấy rối trước cửa phủ tướng quân, đừng trách chúng ta không khách khí!"

Hoắc Đình vội vàng liên thanh xin lỗi, đem Hoắc phu nhân nhét lại vào trong xe ngựa, để lại lễ vật tạ lỗi cho thủ vệ giữ cửa. Hắn còn muốn ở lại nhận lỗi nhưng là thủ vệ vô cùng cứng rắn cự tuyệt, một kiện cũng không nhận. Hoắc Đình đành phải mang về, trở lại trên xe ngựa, tiếp tục giáo huấn Hoắc phu nhân: "Hắn không nhận, chúng ta lại đến thêm vài lần, ngươi đứng đó lẩm bẩm cái gì chứ."

Hoắc phu nhân tỏ vẻ không phục: "Nếu ta không nói vài câu, ai biết tên Trang Tử Trúc kia lại lòng dạ hẹp hòi như thế nào, không phải chỉ để hắn hành lễ thôi sao, lại trả thù nhà chúng ta như vậy."

Hoắc Đình tức giận: "Mấy tên thủ vệ trước cửa Trang phủ lúc nãy, ngươi có nhìn kỹ chưa hả? Đó là cấm quân tuần tra trong hoàng cung! Lúc ta lên triều có gặp qua vài lần, ngay cả cấm quân Hoàng Thượng cũng phái tới đây giữ cửa, ngươi còn dám cố ý đắc tội hắn."

Hoắc phu nhân không nói, nghẹn một hơi, trở về Hoắc phủ. Không đợi bao lâu, Hoắc phu nhân còn chưa kịp uống một ngụm trà nóng, người gác cổng đã tới thông báo, mấy vị phu nhân phủ tướng quân đến đây thăm hắn.

Đi đầu là hàng xóm của Trang Tử Trúc, Lương phu nhân cùng Trương phu nhân. Lương tướng quân cùng Trương tướng quân là Đại tướng quân quan nhất phẩm, phu nhân của bọn hắn cũng được thỉnh phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân. Nếu lấy ra so, thì còn cao hơn phẩm cấp lúc trước của Xương Nhạc huyện chủ, mà nay đương nhiên cao hơn nhiều Hoắc phu nhân rồi.

Hoắc phu nhân cảm thấy mấy vị phu nhân tướng quân tới phủ hắn rất kỳ quái. Sau khi thay đổi trang phục, hắn ra ngoài đón khách, nghênh đón năm vị phu nhân vào bên trong thính đường, đang muốn ngồi xuống, Lương phu nhân lại nói: "Chúng ta đến là vì muốn đưa lễ vật cập kê lúc sáng cho Ngưng Thanh, sáng nay thân mình có chút không thoải mái, không có tới được cho nên rất ngượng ngùng."

Hoắc phu nhân nói nhanh: "Không sao." Bên kia Trương phu nhân cũng nói: "Chúng ta cũng vậy, nhưng là Hoắc huyện quân à, Thái Hậu đều có lời khen ngợi ngươi, giao cho ngươi dạy dỗ lễ nghi cho Trang đại nhân, nhưng mà... sao hôm nay chúng ta đến đây cũng không thấy huyện quân đứng ra hành lễ vậy? Này cũng không hợp lễ nghi lắm nha?"

"!" Cuối cùng Hoắc phu nhân đã biết mục đích những người này đến đây hôm nay, hóa ra là báo thù cho Trang Tử Trúc, còn tới chê cười hắn vừa bị tước tước vị!

Nhưng bởi vì phẩm cấp không cao bằng mấy vị cáo mệnh phu nhân cho nên Hoắc phu nhân đành ngậm oán khí, nhất nhất quỳ gối hành lễ. Lương phu nhân che miệng cười nhạo: "Không hổ là người do đích thân Thái Hậu nương nương xem trọng, lễ nghi của huyện quân quả thật rất chuẩn xác."

Hoắc phu nhân sắp bị tức chết rồi, hành lễ là điều đương nhiên phải làm nhưng là chịu không nổi những phu nhân này bắt tay nhau cười nhạo hắn! Đều là một đám tiểu nhân nịnh nọt, thấy Trang Tử Trúc được Hoàng Thượng chú ý cho nên mới kéo nhau đến chà đạp hắn đây mà!

Lúc này, Hoắc phu nhân cũng đã hoàn toàn quên mất ngày đó chính mình đã lấy phẩm cấp ra ức hϊếp Trang Tử Trúc hành lễ thế nào.

Năm vị phu nhân đến thăm một chút, hai bên lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, ngồi trong chốc lát đã nhanh chóng rời đi. Trước khi bọn họ rời đi, lại có vài vị cáo mệnh phu nhân tam phẩm dắt tay nhau đến, cũng lấy cớ mang lễ vật cho Ngưng Thanh, nhưng thật ra là đến "thăm hỏi" hắn.

Vốn dĩ, mỗi lần các phu nhân gặp mặt nhau đều có thể miễn đi lễ tiết, cũng không ai quá để ý chuyện này, nhưng lần này Hoắc phu nhân đều tự mình phá đi đường lui, ai bảo hắn thích ức hϊếp người, lại còn yêu cầu cao, hành lễ không chuẩn cũng không bỏ qua.

Hoắc phu nhân đem từng vị phu nhân đến đây hôm nay đều ghi nhớ kĩ trong đầu, nhưng về sau người tới thật sự quá nhiều, hắn căn bản cũng không nhớ hết được, chỉ có thể đổ hết lên đầu Trang Tử Trúc, nghĩ đến tương lai nhất định không tha thứ cho y.

Các phu nhân phủ tướng quân sau khi cười nhạo Hoắc phu nhân xong, ra khỏi Hoắc phủ, lại đi tới thăm Trang Tử Trúc, kể lại chuyện Hoắc phu nhân sau khi bị tước tước phải cung kính hành lễ với bọn họ cho Trang Tử Trúc nghe để y cùng họ vui vẻ.

Hoắc phu nhân ồn ào bên ngoài cửa phủ, Trang Tử Trúc đã sớm đoán được chuyện hắn đã bị tước tước vị, lúc các phu nhân chế nhạo Hoắc phu nhân, Trang Tử Trúc cũng có chút cảm giác "quả thật đó là quả báu hắn nên nhận", chỉ là hơi chút nghi hoặc, Hoắc phu nhân bị tước còn tự mình đến cửa nhận lỗi, đồng thời Thái Hậu cũng tặng lễ vật cho mình, này cũng quá nhanh đi.

Trang Tử Trúc tiễn đi các phu nhân, lại tự hỏi một chút, quyết định viết sổ con cho Tuyên Hằng Nghị.

Lúc còn ở Tiêu Quốc, y đã được phong chức quan tam phẩm, trong lúc nghiên cứu chế tạo hỏa khí trong quân doanh ở ngoại ô kinh thành, ngoại trừ quen biết các vị tướng quân cùng với quan viên Binh Bộ, cũng không có giao lưu với những người khác.

Sau khi hoàn thành nghiên cứu, hỏa khí là bí mật quân sự, chỉ có các tướng lĩnh cấp cao cùng với các binh lính Tiêu Quốc có mặt trong trận đấu lúc ấy mới có thể biết đến uy lực của hỏa khí, đa số các quan viên, gia quyến, nhóm hoàng thân quý tộc trong kinh thành đều không biết nhiều lắm.

Vì thế, đối với những người ngoài thì chức quan, nhà ở, ân sủng từ Hoàng Thượng, vân vân, Trang Tử Trúc đều không xứng đáng có được. Hơn nữa y chỉ là một ca nhi, trong lòng những người đó có ý tưởng khác thì khó có thể tránh được, dễ dàng bị người ghen ghét, thậm chí còn ảnh hưởng đến danh dự Hoàng Đế. Hoàng Đế càng cho y vinh quang lại càng khiến cho các quan viên khác mang đến ảnh hưởng không tốt cho hắn.

Hiện tại Hoắc phu nhân bị phạt, Trang Tử Trúc liền nộp lên sổ con, tấu thỉnh Hoàng Thượng, đông săn vào nửa tháng sau, nên mời các sử giả nước láng giềng đến tham dự, đem lựu đạn oanh tạc một đồi núi nhỏ, sử dụng súng ống trong buổi đi săn, đồng thời cũng trang bị cho binh lính cấm quân để họ biểu diễn một màn uy lực của vũ khí mới này, làm cho các nước khác kinh sợ, đây cũng là một phương pháp không cần chiến cũng thắng.

Lúc đó, từ các quan viên trong kinh đến sứ giả các nước cũng không dám lại khinh thường y.

Trang Tử Trúc cũng đem bản vẽ kết cấu súng kết hợp dao nhỏ kẹp vào sổ con, cho thấy chính mình trong lúc nghỉ ngơi cũng không hề lười biếng, sáng kiến vẫn luôn ùn ùn không dứt, có thể vì Hoàng Thượng nghiên cứu ra càng nhiều vũ khí mới, hoàn toàn xứng đáng nắm giữ chức vụ chưởng quản Hỏa khí doanh.

Khi tấu chương của Trang Tử Trúc đưa đến trên ngự án của Tuyên Hằng Nghị, Tuyên Hằng Nghị vừa nhìn thấy là tấu chương của Trang Tử Trúc, buồn bực vì bị cự tuyệt ngoài cửa không gặp mấy ngày trước lập tức tan thành mây khói, khóe miệng nâng lên một nụ cười mỉm.

Tuyên Hằng Nghị đọc xong liền chuẩn tấu, cười nói: "Tử Trúc có ý nghĩ giống trẫm, đây là tâm ý thương thông đi."

Lý Thuận đứng một bên hầu hạ làm bộ như không nghe thấy gì.

Nhưng là, vừa mới cười Tuyên Hằng Nghị liền mặt ủ mày ê. Vốn dĩ hắn cho Trang Tử Trúc hồi kinh là muốn y nghỉ ngơi, lại ngoài dự kiến bị Hoắc phu nhân trộn lẫn một hồi, Trang Tử Trúc lại muốn trở lại vùng ngoại ô bận việc, nghĩ như vậy, liền cảm giác gặp thì ít mà xa cách thì nhiều, chuyện tình của chính mình gặp thật nhiều trắc trở.

Được Hoàng Thượng cho phép, Trang Tử Trúc ở trong phủ thu thập hành lý, liền lập tức trở về Hỏa khí doanh, chuẩn bị vũ khí cho đông săn. Mà Hoắc Đình trong Hoắc phủ cũng đang thu thập hành lý, chuẩn bị ăn Tết xong liền đi phía Nam nhậm chức.

Bên cạnh, Hoắc phu nhân lại ngồi không, không thèm thu dọn đồ đạc, Hoắc Đình sau khi làm xong xuôi, thở dài nói với Hoắc phu nhân: "Ngươi cùng ta đi nhậm chức, đi đến phía Nam, ngươi vẫn là huyện quân có phẩm cấp, tuy rằng so với trước đây rất thấp nhưng còn khá hơn dân thường nhiều."

Hoắc phu nhân vẫn ngồi không nhúc nhích hỏi: "Thật sự phải đi phía Nam sao? Năm này làm sao mà ta sống nổi? Ngươi không muốn phục khởi sao?"

Hoắc Đình lại thở dài: "Thánh chỉ đều đã tiếp, sau khi ăn Tết phải khởi hành đi nhậm chức, sao có thể sửa được? Rời đi nơi này cũng tốt, quan lớn quý nhân trong kinh thành quá nhiều. Hôm nay, người tới từng nhóm từng nhóm đều bắt ngươi phải hành lễ, về sau ắt hẳn không được thoải mái đâu."

Hoắc phu nhân ngậm lại miệng, càng thêm ghi hận Trang Tử Trúc. Hắn nghĩ rồi lại nghĩ, như thế nào đều cảm thấy không cam tâm, rời khỏi phòng, gọi tới quản gia, nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn.

Quản gia khuyên nhủ: "Phu nhân, chưa nói là có thể thành công hay không nhưng việc này nếu để người trên biết---"

Hoắc phu nhân mở trừng hai mắt, mắng: "Ngươi không thể làm sạch sẽ sao? Tóm lại ngươi cũng đừng lộ diện."

Quản gia chỉ phải nhận mệnh rời đi, hắn giả vờ mang lễ vật đến Trang phủ lại sai người ở con đường phía Đông thám thính hành tung của Trang Tử Trúc, chỉ thu được tin tức Trang Tử Trúc mười ngày rồi không ra cửa, hoàn toàn không biết chuyện Trang Tử Trúc đã sớm rời nhà đi Hỏa khí doanh.

Hoắc phu nhân tức giận nắm lấy lỗ tai quản gia trách phạt.

Sắp đến Đông săn, nhóm người được quản gia phái đi nhận được tin tức Trang Tử Trúc đã hồi phủ.

Trong lòng Hoắc phu nhân vô cùng mừng rỡ, thầm nghĩ cơ hội cuối cùng cũng tới.

Bên kia, Trang phủ.

Thủ vệ giữ cửa tận chức tận trách báo cáo với Trang Tử Trúc, gần mười ngày, Hoắc phủ đều phái người đến đưa quà nhận lỗi, đặt ở bên ngoài cổng, còn có bọn du côn lưu manh khả nghi thường xuyên lui đến, thỉnh Trang Tử Trúc ra cửa cần phải cẩn thận, thủ vệ sẽ mang theo nhiều người đi theo Trang Tử Trúc.

Trang Tử Trúc nói tiếng: "Đã biết." Lấy ra một cây súng kết hợp dao đưa cho Mặc Thư để hắn mang theo bên người phòng thân.

Còn năm ngày là đến đông săn, năm ngày này, Trang Tử Trúc cũng không định ở lại trong phủ. Bích Thủy các, Thanh Khê các, (*) vân vân, y còn chưa có đi qua, đi vào cổ đại, có cơ hội sao lại không đến thưởng thức một chút.

(*) Bích Thuỷ các, Thanh Khê các,... là thanh lâu, tửu quán mà trong đó có người bán nghệ kiểu nhảy múa đồ í, nó cùng nằm trong một cái ngõ nhỏ, cho nên chương sau mình sẽ gọi chung là đi ngõ nhỏ nhé.