Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạo Quân Nam Hậu

Chương 23: [Xử lý]

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Thủy Tích

Tuyên Hằng Nghị xử lý xong chuyện của Hoắc gia, đêm khuya còn chưa chịu đi ngủ, lặng lẽ ngồi trong Ngự thư phòng, bàn tay đặt trên đùi, lưng thẳng tắp, giống như lão tăng ngồi thiền.

Lý Thuận kính cẩn đứng một bên, mãi tới khi tiếng kẻng giờ Hợi vang lên, Lý Thuận mới quỳ xuống đất nhắc nhở nói: "Bệ hạ, đêm đã khuya, còn thỉnh bệ hạ sớm chút nghỉ ngơi, bằng không Trang đại nhân nhìn thấy, chỉ còn nước kiếm củi ba năm thiêu một giờ."

Tuyên Hằng Nghị cười khổ: "Hôm nay, Tử Trúc chịu nhục, không phải trẫm không coi trọng hắn mà là những người khác còn tưởng trẫm thấp cổ bé họng, xử sự ngu ngốc."

Lý Thuận cúi đầu: "Bệ hạ là vua một nước---"

Tuyên Hằng Nghị nâng tay lên, Lý Thuận liền ngậm miệng.

Lại qua thật lâu sau, Tuyên Hằng Nghị hỏi: "Hôm nay, có những phi tần nào đi theo bên người mẫu hậu?"

Lý Thuận nhất nhất đáp lại.

Tuyên Hằng Nghị lại hỏi: "Không có một người nào đi ra khuyên can?"

Lý Thuận cúi đầu: "Theo như thần nghe được, thì không có. Sau khi phân phó xong, Thái Hậu nương nương liền hồi cung, các nương nương liền đi theo sau."

"Mẫu hậu thật đúng là chủ hậu cung a!" Tuyên Hằng Nghị cười, nhắc tới ngự bút, viết liên tiếp ba đạo thánh chỉ. Lý Thuận đứng một bên mài mực, nhìn thấy nội dung âm thầm kinh hãi.

Xong, Tuyên Hằng Nghị lại triệu cung nhân tên Lý Vượng đã quỳ gối suốt hai canh giờ trong Ngự thư phòng đi vào. Quỳ suốt hai canh giờ, chân sớm không đứng dậy nổi, cũng không dám xoa bóp đầu gối, một đường dùng tay vừa quỳ vừa lết đến, sau đó cung kính quỳ trước Tuyên Hằng Nghị.

Nhìn Lý Vượng không thể đứng dậy nổi, Tuyên Hằng Nghị không dám tưởng tượng đến hai chân Trang Tử Trúc sẽ như thế nào, cảm thấy như chính bản thân mình cũng bị, tức giận lại phảng phất như nghẹn lại ở trong lòng, muốn ném đi cũng không được. Tuyên Hằng Nghị hít vào một hơi, phân phó: "Ngươi là chưởng quản Càn Thanh cung, quản không được mẫu hậu, là sơ sót của trẫm. Ngày mai, điều ngươi đến Trường Nhạc cung, muốn điều động người cũng không cần hỏi đến Thái Hậu, hiểu chưa?"

Lý Vượng cung kính nói: "Nô tài hiểu rõ."

Tuyên Hằng Nghị khép lại đôi mắt, âm điệu lãnh đạm: "Cung nhân bên người mẫu hậu, không làm đúng chức trách khuyên can Thái Hậu, vốn nên xử lý toàn bộ. Niệm bọn họ phụng dưỡng mẫu hậu nhiều năm, điều đi quét nhà vẩy nước ở Tây cung, tổ miếu Quân Sơn, hoàng lăng Hoài An, ngươi tự xem xét."

Lý Vượng cung kính đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Thái Hậu còn chưa tỉnh lại, Lý Vượng đã dẫn theo cung nhân chạy đến, tuyên đọc thánh chỉ. Bên trong hậu cung, một mảnh tình cảnh bi thảm.

Trần phi mới vừa trang điểm chải chuốt xong, tiếp chỉ, cả người đều ngây dại, ý bảo cung nhân cầm túi tiền đưa qua, Lý Vượng không nhận, lui về phía sau một bước, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: "Bệ hạ có chỉ, thỉnh Tuyển hầu chớ có kéo dài thời gian, lập tức dọn ra khỏi chủ điện, đến Hoa Thanh cung."

Trần phi, không đúng, Trần tuyển hầu. Trần tuyển hầu tiến lên vài bước hỏi: "Có phải Hoàng Thượng nhầm lẫn gì rồi không? Ta phụng dưỡng Thái Hậu nhiều năm, sao có thể giáng cấp cùng cấm túc? Thái Hậu nương nương biết không?"

Lý Vượng lãnh đạm nói: "Còn mười lăm phút, thỉnh tuyển hầu lập tức dời bước ra khỏi điện. Hay là tuyển hầu muốn bọn nô tài nâng ngươi ra?"

...

Trừ bỏ Trần phi bị biếm thành tuyển hầu; Cổ tần, Hồng quý nhân tất cả chín vị ngày hôm qua đi theo Thái Hậu dự cung yến cũng lấy lý do không khuyên can Thái Hậu, trách phạt trọng thần triều đình, giống nhau đều bị biếm về tài tử, chuyển đến Hoa Thanh cung, cấm túc nửa năm.

Chưa đến nửa canh giờ, nhóm tài tử tuyển hầu gồm chín vị trang điểm hoa hòe lộng lẫy đều bị dời đến Hoa Thanh cung. Trần phi hôm qua còn cao cao tại thượng, hôm nay thành tuyển hầu, địa vị còn thấp hơn Hồng tài tử. Tuyển hầu chỉ được phép có một cung nhân hầu hạ, Trần tuyển hầu tránh ở trong phòng không đi ra ngoài, xé nát vài cái khăn tay, không muốn nhìn thấy vẻ mặt cười nhạo của những tài tử khác.

Cung nhân bên người Trần tuyển hầu khuyên nhủ: "Chủ tử đừng xé, chúng ta bị cấm túc không thể đi ra ngoài, còn xé nữa thì trong nửa năm không có cái mới đâu."

Trần tuyển hầu liếc hắn một cái, ném mảnh khăn tay đã bị xé nát xuống đất, tức giận nói: "Cái gì nửa năm không thể ra ngoài? Cô mẫu khẳng định sẽ cứu ta ra."

Một gian phòng khác, Hồng tài tử vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn gương, tháo xuống từng kiện từng kiện trang sức trên đầu, cởi ra xiêm y hoa mỹ, xõa tung tóc. Nửa nằm liệt trên giường, bảo cung nhân lấy ra một quyển thoại bản (*) ở rương dưới giường đưa cho mình.

(*) Thoại bản: ai đọc Kỳ ba thì biết rồi nhé.

Cung nhân nhìn nhìn cửa phòng bị đóng chặt, khuyên nhủ: "Chủ tử, tuy rằng nhất thời người bị biếm nhưng cũng không thể tự sa ngã a."

Hồng tài tử cười nói: "Còn chưa rõ sao? Từ trước đến nay, Hoàng Thượng chưa từng đặt chân đến hậu cung, người trong cung toàn dựa vào Thái Hậu yêu thích nạp vào, ta cũng là một trong số đó. Tiến cung đã một năm, Hoàng Thượng có từng triệu tẩm không? Có từng liếc mắt nhìn một cái không? Hôm nay, ngay cả Trần phi cháu trai Thái Hậu nương nương cũng bị biếm thành tuyển hầu, hậu cung lúc này ắt hẳn đã được quét sạch nha! Ta phạm sai như vậy, còn có cơ hội thay đổi sao?"

Cung nhân do dự nói: "Cấm túc nửa năm... Vậy thì, cung yến mùa xuân năm sau đã có thể đi ra ngoài?"

Hồng tài tử cười cười, lắc lắc thoại bản đang cầm trên tay, trầm mê vào tiểu thuyết, không nói chuyện nữa.

...

Mỗi ngày buổi sáng theo thường lệ sau khi rời giường, Thái Hậu sẽ ngồi ở ghế chủ thượng trong Trường Nhạc cung, nhìn xem chúng phi tần tiến đến thỉnh an. Ấy vậy mà sáng nay, lại phát hiện chín người kể cả cháu trai Trần phi của hắn cũng đều không thấy. Thái Hậu sai đám cung nhân bên người đi dò hỏi những cung khác, thế nhưng Trường Nhạc cung lại bị bao vây, người của Thái Hậu căn bản không thể ra được.

Thái Hậu nhíu mày: "Buồn cười? Ai dám ngăn cản trước cửa cung của ai gia? Đây là muốn tạo phản sao? Nghị nhi khi nào tới?"

Nói tới đây, Thái Hậu bỗng nhiên sửng sốt, đầy mặt đều là biểu tình không thể tin được. Các vị quý nhân tài tử cũng không biết có chuyện gì xảy ra, hai mặt nhìn nhau, không dám nói chuyện.

Ngực Thái Hậu tức giận phập phồng, ngón tay sống trong nhung lụa gõ đầu gối, suy nghĩ kế sách ứng phó. Nghĩ rồi lại nghĩ, sai người đi phòng bếp nhỏ nướng vài củ khoai, chia cho các vị quý nhân tài tử.

Một đĩa lại một đĩa khoai nướng được bưng lên, Thái Hậu vẻ mặt ôn hòa nói: "Thời tiết hôm nay có chút lạnh, ai gia nhớ năm đó Tiên Hoàng còn trên đời, trong nước gặp đại hạn, ngũ cốc không có, Tiên Hoàng cũng như vậy cùng ai gia đào khoai lang đỏ chia nhau ăn. Các ngươi cũng nếm thử đi, khi còn nhỏ Nghị nhi cũng thích ăn nó lắm."

Sau khi nghe xong, các vị quý nhân tài tử tâm tình càng thêm bất an, chia nhau khoai lang từng miếng từng miếng nuốt xuống. Bạch tài tử ăn xong trước tiên, mở miệng khen: "Ăn khoai lang nóng, cả người đều ấm áp. Cảm ơn Thái Hậu."

Mặt khác, nhóm quý nhân tài tử đều đi theo bàn tán, khoai lang đỏ vốn bình thường được ca ngợi đến giống như là sơn trân mỹ vị, hận không thể thay cơm ăn. Thái Hậu nhớ lại ngày xưa gặp phải đại hạn, cần kiệm sinh hoạt trong nạn đói, kể chuyện cho các quý nhân tài tử nghe. Thời điểm Tuyên Hằng Nghị hạ triều đến đây, thậm chí có vài vị còn đang gạt nước mắt không ngừng, tủi thân thay cho bậc cha chú năm đó sống cũng không dễ dàng.

Tuyên Hằng Nghị liếc mắt nhìn chung quanh một cái, thấy mọi người đang chia nhau khoai lang đỏ, sương lạnh trên mặt thoắt cái đóng băng. Thái Hậu thấy Tuyên Hằng Nghị cuối cùng cũng đến, như không có việc gì gợi lên khóe miệng, thân thiết tiếp đón Tuyên Hằng Nghị, dùng đũa kẹp một miếng khoai nướng đến bên miệng Tuyên Hằng Nghị.

Nhóm quý nhân tài tử nhìn đến tình cảnh mẫu hậu đút cho nhi tử ăn, đều cảm thán tình cảm giữa Thái Hậu cùng Hoàng Thượng thật thâm hậu. Nhưng mà, Tuyên Hằng Nghị không hề há miệng, cầm lấy đũa tiếp được miếng khoai lang đỏ, ném tới một bên, thần sắc lãnh đạm: "Năm đó trong nạn đói, mẫu hậu cùng Bách đệ đúng là không dễ dàng."

Thái Hậu buông chiếc đũa, nói tiếp: "Hiện tại được Nghị nhi chiếu cố, ai gia cảm thấy tất cả trước kia đều đáng giá."

Tuyên Hằng Nghị không nói tiếp, ngồi ở bên cạnh Thái Hậu mở ra một bức họa cuộn tròn. Thái Hậu rũ mắt vừa thấy đúng là bức "Gió lửa nhân gian" của Thanh Trúc Xá Nhân.

Thái Hậu cười nói: "Hôm nay Nghị nhi lại nghiên cứu bức họa này? Hôm qua, Trang công tử cũng vẽ bức "Cung đình giữa tầng mây", nội dung bức tranh mờ mờ ảo ảo, chỉ xuất hiện trong trí tưởng tượng của con người thôi. Chẳng lẽ Nghị nhi còn muốn tìm tác giả đến dạy ngươi phi thiên độn địa, thi triển tiên thuật?"

Tuyên Hằng Nghị nghiêm mặt: "Trẫm đã tìm được Thanh Trúc Xá Nhân."

Thái Hậu dường như trấn an vỗ vỗ mu bàn tay Tuyên Hằng Nghị, nói: "Nghị nhi chớ thất vọng, những việc này---"

"Hắn đã được trẫm mời đến thực hiện phép thuật đã vẽ trong tranh, nơi này," Tuyên Hằng Nghị rút ra bàn tay đang bị Thái Hậu cầm lấy, chỉ chỉ cỗ đại pháo trong tranh, nói tiếp: "Thần khí này hiện tại đã được nghiên cứu thành công, chỉ một ánh lửa chợt lóe là có thể oanh tạc một phương mà không tốn một binh một tốt nào, không cần binh lính xung phong liều chết, thần khí cũng có thể oanh tạc được cả một tường thành."

"Nga?" Thái Hậu kinh ngạc dùng bàn tay che miệng, nói: "Bức tranh này có thể trở thành hiện thực sao? Thanh Trúc Xá Nhân vẽ là sự thật?"

Tuyên Hằng Nghị hít vào một hơi, nói: "Việc này là sự thật, trẫm đã tận mắt nhìn thấy, chúng tướng quân đều vô cùng kính nể Thanh Trúc Xá Nhân."

Toàn bộ quý nhân tài tử đang có mặt đều sôi nổi ngạc nhiên nghểnh cổ nhìn xung quanh, muốn nhìn rõ hơn bức họa đang được Tuyên Hằng Nghị kê trên gối. Mà Thái Hậu đưa mắt nhìn Tuyên Hằng Nghị thấy bề ngoài hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, lúc nói đến chuyện Chương Quốc gặp phải chuyện vui cũng không thấy vui mừng chút nào, Thái Hậu cảm thấy không ổn, thấp thỏm nói: "Thật sự có một người tài giỏi đến vậy sao, ai gia cũng muốn nhìn thấy hắn một lần."

Tuyên Hằng Nghị quay sang chỗ khác, gằn từng chữ một: "Vốn dĩ, trẫm nghĩ trong dịp đi săn mùa đông sẽ mời sứ giả các nước láng giềng đến, bày ra thần vật được Thanh Trúc Xá Nhân nghiên cứu, tạo uy trước mặt bọn họ ---- lại nói tiếp, người kỳ tài trong miệng mẫu hậu hôm qua đã tiến cung bái kiến qua mẫu hậu rồi."

Thái Hậu trầm mặc một hồi, nhỏ giọng hỏi: "Là Trang công tử?"

"Đúng vậy."

Thái Hậu vì chính mình biện giải, đánh đòn phủ đầu: "Ai gia không biết hắn có thành tựu cùng công lao to lớn như vậy, Nghị nhi ngươi cũng nửa điểm không đề cập tới, ai gia chỉ biết hắn không biết tốt xấu, cứ tưởng Nghị nhi----"

Tuyên Hằng Nghị cười lạnh: "Tưởng trẫm hoa mắt ù tai, không màng đến thân phận vương tử mất nước, chỉ vì tâm duyệt với hắn mà phong cho hắn chức quan tam phẩm?" Nói xong, Tuyên Hằng Nghị nắm chặt nắm tay, chất vấn: "Thì ra trong lòng mẫu hậu, trẫm là một hôn quân dễ dàng bị sắc đẹp làm ngu muội đầu óc?"

"Không phải---"

Lần này, Thái Hậu còn chưa kịp mở miệng giải thích, Tuyên Hằng Nghị lại hỏi: "Nếu không phải cho rằng như thế, Tử Trúc đường đường quan to tam phẩm, là cánh tay đắc lực chưởng quản cơ mật quân sự, vì sao mẫu hậu lại khiến hắn phải chịu nhục trước mặt mọi người?"

"Nghị nhi có điều không biết, hắn không tôn trọng trưởng bối---"

Tuyên Hằng Nghị lại lần nữa cao giọng ngắt lời: "Cho dù hắn hoành hành vô lễ trong hậu cung, người của trẫm cũng phải do trẫm xử trí!"

Lời này Thái Hậu không thể tiếp được, hoàn toàn bị lời nói của Tuyên Hằng Nghị đánh sâu vào đầu óc.

Tuyên Hằng Nghị hít vào một hơi, không hề lại nâng cao âm lượng, chỉ là có chút mệt mỏi: "Năm đó, mẫu hậu dưỡng dục trẫm cùng hoàng đệ vất vả, trẫm biết, nhưng cũng cần mẫu hậu ghi nhớ cung quy trong hậu cung, không được vượt qua. Trần phi là phi tần có địa vị cao nhất trong cung, không làm đúng trách nhiệm khuyên can mẫu hậu, trẫm biếm hắn vì tuyển hầu; còn các vị quý nhân khác, cũng biếm và cấm túc. Từ nay về sau, các phi tần mỗi ngày phải đến chỗ mẫu hậu đọc cung quy, ngẫm nghĩ lại mọi chuyện cho thấu đáo. Lý Vượng sẽ chưởng quản Trường Nhạc cung, nhắc nhở lời nói cùng việc làm của mẫu hậu."

Thái Hậu nghe xong, cố gắng ép ra nước mắt: "Đêm qua ngươi không nói lời nào, là đợi hôm nay trước mặt nhiều người khiển trách ta? Ngươi để các quý nhân tài tử trong cung đọc lại cung quy, về sau ta còn có uy tín gì nữa? Nghị nhi vì một cái ca nhi, thế nhưng dám đối xử với ta như thế?"

"Hắn không chỉ là một ca nhi." Tuyên Hằng Nghị dứt lời, lòng tràn đầy thất vọng, cẩn thận cuốn lại bức tranh, lạnh nhạt rời đi.

...

Thay đổi thường phục, Tuyên Hằng Nghị ngồi xe ngựa rời cung, sắc mặt không vui. Lý Thuận an ủi: "Đêm qua, Thái y suốt đêm chạy đến, mang theo dược liệu tốt nhất, Trang đại nhân chắc chắn sẽ không có việc gì."

Dừng một chút, Lý Thuận lại hỏi: "Bệ hạ, có phải đã quên xử trí ai không? Hôm nay, Xương Nhạc huyện chủ mở yến tiệc ở nhà---"

Tuyên Hằng Nghị liếc mắt nhìn Lý Thuận, cuối cùng nâng lên khóe miệng, nói: "Gấp cái gì, trước tiên chờ xem. Gõ sơn chấn hổ (*), vây nhưng không đánh, những người liên quan đều đã bị xử lý, tạm thời hắn sẽ nơm nớp lo sợ, không biết hình phạt khi nào sẽ rơi xuống trên đầu đâu---"

(*) Gõ sơn chấn hổ: muốn vây bắt con mồi thì phải làm ngọn núi nơi nó sinh sống chấn động chút, khiến nó hoang mang mới dễ bắt.

Nhưng tươi cười rất mau liền mất tích, đã tới cửa Trang phủ, Tuyên Hằng Nghị bước xuống, lại có chút do dự không dám tiến vào.
« Chương TrướcChương Tiếp »