Chương 20: [Nhờ giúp]

Edit: Thủy Tích

Tấn Dương vương nhìn Hoắc Ngưng Thanh vài lần, thấy hắn ban đầu e lệ thẹn thùng, đến bây giờ phảng phất như gặp phải đả kích lớn lao lắm, đành phải lên tiếng hóa giải một chút xấu hổ, nói: "Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, trên chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, không thể bị phân tâm, Ngưng Thanh ngươi nên lý giải một chút."

"Ngưng Thanh đã hiểu, cảm ơn Vương thúc. Nhưng lời Hoàng đế biểu ca vừa nói khiến cho Ngưng Thanh thương tâm." Hoắc Ngưng Thanh tiến lên hai bước, theo sát Tuyên Hằng Nghị, lại ngẩng đầu muốn nhìn biểu tình của Tuyên Hằng Nghị. Tuyên Hằng Nghị lại đột nhiên dừng bước chân, nhìn đến một phương hướng khác.

Lúc này, Trang Tử Trúc đã đi ra khỏi khách phòng, đang ở xa xa quỳ xuống dập đầu hành lễ với Tuyên Hằng Nghị.

Khoảng cách từ Mai viên đến khách phòng thật sự không gần lắm, cách một gốc lại một gốc hoa mai, dưới những cánh hoa nho nhỏ che lấp, Tuyên Hằng Nghị mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của Trang Tử Trúc. Ẩn mình phía sau cánh hoa, Trang Tử Trúc chậm rãi cúi người, tư thế vô cùng ưu nhã.

Ra dấu cho Lý Thuận hô bình thân, chờ Trang Tử Trúc đứng lên, Tuyên Hằng Nghị có thể nhìn xem rõ ràng chút. Lúc này, Trang Tử Trúc mới vừa bước ra khỏi khách phòng ấm áp, áo khoác còn chưa phủ thêm, trường bào bằng gấm phác họa ra vòng eo thon gầy quả thật vô cùng đơn bạc, so với mùa thu khi ấy, ở Tiêu Quốc gặp mặt còn ít đến đáng thương.

Sắc mặt Tuyên Hằng Nghị trở nên khó coi, cúi đầu phân phó Lý Thuận một câu, lại trực tiếp mở miệng ra lệnh Hoắc Ngưng Thanh tự đi tìm bạn bè tham quan, hắn có việc quan trọng muốn làm.

Đương nhiên Hoắc Ngưng Thanh không dám cãi lời, không thành công trở thành cái đuôi nhỏ của Hoàng Thượng, liền nương theo tầm mắt của Tuyên Hằng Nghị nhìn qua, cẩn thận nhìn vài lần, hỏi tùy tùng bên người: "Người đứng bên phải Lương Nhã Ý là ai?"

Có cái ca nhi lập tức đứng dậy, thỉnh Hoắc Ngưng Thanh ngồi xuống bên người, trả lời: "Hoắc hương quân (*), vị kia chính là nhân vật phong vân gần đây, Trang Tử Trúc, là người được bệ hạ phong chức quan còn đưa tặng bảng hiệu nữa."

(*) Hương quân: chức quan tứ phẩm, được truyền thừa.

Hoắc Ngưng Thanh từ xa nhìn vài lần, người đang ngồi trong đình Mai viên, nhưng Tuyên Hằng Nghị lại đang cùng Tấn Dương vương, Tấn Dương vương thế tử đi về phía ngược lại, hỏi: "Là hắn nha? Sao ta không thấy bệ hạ sủng hắn bao nhiêu? Vừa gặp đã không nói lời nào liền đi về hướng ngược lại."

"Đúng vậy... Vẫn là Hoắc ca ca thân cận với bệ hạ hơn! Không biết ai dám loạn truyền tin bệ hạ mỗi ngày đều phải đi thăm vị vương tử mất nước kia?"

"Ta không biết có phải loạn truyền hay không, mà chỉ nghe nói, sau khi Trang công tử xây phủ, mỗi ngày đều ra ngoài du ngoạn cùng bọn Lương đại hắc, đi sớm về trễ."

Hoắc Ngưng Thanh cười ha hả, đôi môi đỏ tươi cười lên diễm lệ giống như đóa mẫu đơn giữa trán, lại hỏi: "Hắn được phong chức quan gì? Mấy phẩm? Không thể lên triều sao?"

"Ai biết hắn được phong chức quan gì? Phàm là ngũ phẩm trở lên đều phải lâm triều, nhưng cha ta bảo trước nay đều không nhìn thấy hắn, đại khái chắc là dưới lục phẩm đi."

Hoắc Ngưng Thanh "nga?" một tiếng, cười đến càng xinh đẹp, nói: "Ta đây cũng muốn kết bạn với hắn một chút, Xuân Mai, đi mời Trang công tử đến đây."

...

Tuyên Hằng Nghị thật sự không có đi qua chỗ Trang Tử Trúc, mà là mời Tấn Dương vương dẫn đường đi thăm tiểu tôn tử mới vừa trăng tròn của Tấn Dương vương.

Tấn Dương vương lập tức thay đổi tuyến đường dẫn hắn đi qua. Hắn biết Hoàng Thượng sẽ đến nhưng không nghĩ cư nhiên lại đến sớm như vậy, mới vừa hạ triều không bao lâu liền tới rồi, vinh sủng bao nhiêu chứ? Hai năm trước, thân đệ của đương kim hoàng thượng, trưởng tử của Thận vương vừa ra đời, bệ hạ ngay cả triều phục còn chưa đổi đã chạy đến! Hay bởi vì bệ hạ trước mắt dưới gối chưa có con, mới muốn con đến vậy? Nói không chừng --- còn có khả năng xem trọng tôn tử vừa đầy tháng của ông?

Tấn Dương vương rất khó bỏ qua loại khả năng này. Bởi vì trước khi Tuyên Hằng Nghị đăng cơ, đã nạp hai trắc phi, không biết bao nhiêu thϊếp thị, mà đến bây giờ đăng cơ đã sáu năm, hậu cung hàng năm vẫn có người tiến vào, coi như vô cùng phong phú, muôn hình muôn vẻ, tuy nói Hoàng Thượng hằng năm chinh chiến sa trường nhưng mùa đông mỗi năm đều hồi kinh, ăn Tết xong mới đi. Vậy mà nhiều năm qua, Thận vương đã có hai đứa con, Hoàng Thượng sao một đứa con cũng chưa nhảy ra?

Chẳng lẽ ----

Nếu là, thật sự, Hoàng Thượng không thể sinh hài tử, thì nhất định sẽ chọn lựa trong hoàng thất ra đứa con quá kế qua!

Tấn Dương vương cảnh giác khả năng mình đã đoán được chân tướng, bước chân có chút loạn như đang đi trên không trung, nhưng trên mặt lại không nhìn ra được một tia khác thường nào. Đem Tuyên Hằng Nghị đến chỗ lão Vương phi, Tấn Dương vương thấy tôn tử đang được lão Vương phi ôm, phấn điêu ngọc trác, nhẫn tâm bắt đầu quở trách: "Bệ hạ đừng nhìn hiện tại hắn ngủ ngon, an an tĩnh tĩnh, ban đêm lại rất náo loạn! Khóc nỉ non không ngừng, lớn lên khẳng định còn làm ầm ĩ hơn cha hắn."

Tấn Dương vương thế tử đột nhiên nằm không cũng trúng đạn: "..."

Tuyên Hằng Nghị vươn ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt tròn tròn của em bé, vừa mềm, vừa nộn. Tuyên hằng Nghị lại nhẹ nhàng chọc chọc vài cái, mới nhẹ giọng phân phó Lý Thuận: "Triệu thái y tới nhìn xem đứa nhỏ."

Lão Vương phi vội vàng ngăn lại, cảm tạ Tuyên Hằng Nghị, quay sang trừng mắt với Tấn Dương vương phá đám: "Mới khóc một chút mà đã mời thái y đến xem qua. Thân thể tôn tử không có chuyện gì, đa tạ bệ hạ." Dứt lời, lão Vương phi lại mắng Tấn Dương vương: "Ngài làm gia gia, không biết gì thì đừng nói bậy."

Tấn Dương vương đầy mặt sầu khổ, hắn đây không phải đang phòng ngừa chu đáo sao! Trưởng tôn vừa mới trăng tròn, còn chưa được mấy ngày sao có thể đem đi quá kế chứ.

Nhìn xem! Hoàng Thượng trên triều luôn luôn banh mặt, không nói lời nào cũng đủ làm quần thần kinh sợ, lúc này chọc chọc tiểu tôn tử của hắn thế nhưng sẽ lộ ra thần sắc ôn nhu trước đây chưa từng có. Tấn Dương vương ho nhẹ một tiếng, duỗi tay chọc cái mông nhỏ của tôn tử. Ai biết, tiểu tôn tử còn chưa tỉnh giấc, chỉ vặn vẹo một chút, trong miệng còn phun một cái bong bóng.

Tuyên Hằng Nghị chọc thủng cái bong bóng nhỏ, trên mặt thậm chí hiện ra một chút ý cười, khiến Tấn Dương vương càng thêm sợ hãi. Cuối cùng, Tuyên Hằng Nghị thu tay, nói: "Lông mày có chút nhạt."

Đỉnh mày cũng không anh khí bằng Trang Tử Trúc nhà hắn. Ngày sau, hài tử của hắn cùng Tử Trúc khẳng định lớn lên sẽ càng tuấn tú hơn tiểu tôn tử Tấn Dương vương.

Tấn Dương vương hơi chút thở dài nhẹ nhõm, thật sâu cảm thấy Tuyên Hằng Nghị ghét bỏ là tốt: "Còn chưa nảy nở, chờ hắn một hai tuổi, lông mày sẽ không nhạt như vậy."

Tuyên Hằng Nghị "ngô" một tiếng, ngược lại vấn an lão Vương phi. Nói chuyện một lúc, Tuyên Hằng Nghị mới tự mình rót cho Tấn Dương vương lão Vương phi một chén trà: "Hôm nay trẫm tới, muốn nhờ thúc phụ chút chuyện."

Dứt lời, Tuyên Hằng Nghị thỉnh lão Vương phi ngồi sát lại, nói nhỏ một câu bên tai lão Vương phi.

Lão Vương phi nghe xong, ngay cả trà cũng không uống, nhất thời sửng sốt nói không ra lời. Hoàng Thượng nói với hắn từ mùa đông năm nay không cần thế Thái Hậu nhìn những ca nhi đó nữa, này cũng không là chuyện gì nhưng đường đường vua một nước, thế nhưng lại trịnh trọng nhờ thúc phụ làm mai cho hắn? Còn nói vô cùng cần làm đối phương đánh mất ý tưởng vân du không muốn kết hôn, nhờ ông khuyên bảo rằng sau khi thành hôn cuộc sống sẽ càng vui sướиɠ hơn?!

Người nọ thế nhưng không hề động tâm với ngôi vị Hoàng Hậu? Không phải là sự thật đi? Nhưng cháu trai Hoàng Đế của hắn đăng cơ đã sáu năm, người nào chưa thấy qua, hậu cung muốn loại hình ca nhi nào mà không có.

Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cháu trai Hoàng Đế có chuyện cầu hắn, năm ngoái thay Thái Hậu nhìn ca nhi, Hoàng Đế còn không thèm đây, đã từng thấy qua hắn để bụng người nào đâu?

Lão Vương phi liền đáp ứng rồi. Mà Tấn Dương vương một bên nghe được, cũng thoáng yên tâm.

Hoàng Đế còn có ý tưởng lập hậu, hẳn là, thân thể cũng không có tật xấu gì đi, còn có ý muốn sinh con thì ắt là không cần quá kế?

(*) Thế quái nào, edit bộ nào cũng gặp mấy anh công bị người ta nghi ngờ không được -__- tui cũng muốn edit HHHHHH mà TTT___TTT

Bên này Tuyên Hằng Nghị an bài xong xuôi mọi chuyện, đỡ lão Vương phi đi tham gia yến hội, vừa đi ngang qua Mai viên lại thấy bên kia không chút động tĩnh. Lão Vương phi cảm thấy kỳ quái, yến hội còn chưa chính thức bắt đầu, Mai viên là nơi các ca nhi phu nhân tụ tập nói chuyện sao lại yên tĩnh đến không thích hợp như vậy?

Lão Vương phi dời bước đi xem, Tuyên Hằng Nghị cũng đuổi kịp.

Mà trong Mai viên, Trang Tử Trúc lúc nãy còn ở trong phòng ấm áp giờ phút này đang đứng trong đình, áo khoác màu tím nhạt có hai cục bông hiện tại đổi thành một kiện áo khoác thêu hoa văn du long màu đen vô cùng dày nặng, nếu không phải áo khoác còn có tay áo thì nhìn Trang Tử Trúc như vậy chẳng khác nào đem cái chăn bông thật dày đắp trên người, to lớn không kham nổi, một chút cũng không hợp người.

Nhưng mà Tuyên Hằng Nghị nhìn rất vừa lòng.

Áo khoác thuần đen làm cho khuôn mặt Trang Tử Trúc càng thêm trắng hơn tuyết, đặc biệt biểu tình nghiêm túc hiện tại của Trang Tử Trúc, ánh mắt anh khí bức người, áo khoác càng tiếp thêm khí thế cho y. Trọng điểm là, ấm áp. Lý Thuận rất đáng được thưởng, có thể khuyên bảo Trang Tử Trúc đem cái chăn bông ---- ách, áo khoác khoác lên người.

Tuyên Hằng Nghị không biết rằng Lý Thuận phải mượn hung danh bạo quân của Tuyên Hằng Nghị mới khuyên nhủ thành công. Khi đó, nhìn thấy Tuyên Hằng Nghị không đến gần chuyện phiếm với Trang Tử Trúc mà trực tiếp đi thăm lão Vương phi, Lý Thuận liền thở hổn hển ôm áo khoác từ trên xe ngựa xuống, vừa vào phòng liền quỳ xuống trước mặt Trang Tử Trúc, làm tất cả mọi người đang có mặt đều hoảng sợ.

Lúc ấy, Lý Thuận tay ôm áo khoác, khẩn thiết nói: "Trang đại nhân từ Tiêu Quốc đến, không biết mùa đông ở kinh thành rất dễ dàng nhiễm phong hàn. Chủ tử vừa nhìn thấy, sắc mặt liền phẫn nộ, lập tức mệnh nô tài đem áo khoác mang đến cho Trang đại nhân. Thỉnh Trang đại nhân mặc vào, đừng làm chủ tử tức giận."

Lưu Lễ Tuyền chưa thấy qua Lý Thuận bao giờ, chỉ nhận thấy cách ăn mặt của hắn là của người trong cung, liền tò mò hỏi: "Chủ tử nhà ngươi là ai?"

"Một bằng hữu của ta." Trang Tử Trúc đoạt đáp, để Mặc Thư đem áo khoác màu tím cất đi, mặc vào áo khoác này. Sau khi mặc vào mới cảm nhận nó vô cùng nặng, nhưng cũng vô cùng ấm áp, chỉ là có chút to dày, vừa cúi đầu liền có thể ngửi thấy một cỗ hương vị, như là được ánh mặt trời chiếu rọi, tươi mát dễ ngửi.

Nghe tựa hồ như khí vị dương cương độc hữu của Tuyên Hằng Nghị.

Lúc này, Xuân Mai bên người Hoắc Ngưng Thanh tới thỉnh, Lương Nhã Ý cũng đã trang điểm ổn thỏa cho nên bọn người Trang Tử Trúc quyết định đến Mai viên. Ăn mặc áo khoác có thể đã được Tuyên Hằng Nghị mặc qua, Trang Tử Trúc có chút thẹn thùng, bất quá một phen tâm ý của quốc quân đối với thần tử, mà ngoài trời tuyết càng rơi càng lớn, vậy thì tiếp tục mặc thôi.

Ra khỏi khách phòng, dưới sự phản xạ của tuyết trắng, Lưu Lễ Tuyền nhìn ám văn du long trên áo không khỏi nổi lên một cái suy đoán.

Hôm nay tới tham gia yến hội, người có thể mang cung nhân theo hầu hạ, đương nhiên là chủ tử trong cung. Mà các chủ tử trong cung, trừ bỏ Thái Hậu, phi tần trong hậu cung, không phải liền dư lại Hoàng Thượng mới vừa lộ diện sao !

Lưu Lễ Tuyền mãi tự hỏi, nhất thời đã quên đuổi kịp, thấy bọn người Trang Tử Trúc đã đi xa mới vội vàng bước nhanh tiến lên. Mới vừa bước vào Mai viên, liền nghe thấy một ca nhi không có ý tốt hô quát : « Chờ đã ! Trang công tử sao không hành lễ ? Ngươi mới từ Tiêu Quốc đến cho nên không rõ ràng lắm, vị này Hoắc hương quân chính là quan viên tứ phẩm, là cháu của An bình trưởng công chúa, Trang công tử hẳn là nên hành lễ trước mới được ! »