Chương 17: [Mỹ nhan]

Edit: Thủy Tích

Tối hôm qua, Tuyên Hằng Nghị cố gắng lên giường ngủ sớm, ngủ một giấc ngon lành, cho nên sáng nay thức dậy thần thanh khí sảng, thân thể phảng phất như ẩn chứa một cỗ tinh lực vô tận ! Mang theo một tia hy vọng, khi cung nhân tiến vào giúp hắn thay quần áo, hắn tranh thủ soi soi gương đồng.

Tuyên Hằng Nghị : « ... »

Người trong gương đương nhiên là uy vũ bất phàm, dáng người đĩnh bạt, nhìn khuôn mặt, hình dáng rõ ràng, ngũ quan thâm thúy, hai mắt sáng ngời có thần, không giận tự uy. Bởi vì mấy ngày trước đi sớm về trễ, tối hôm qua tuy đã ngủ sớm cũng không thể giảm bớt quầng thâm nơi đáy mắt, nhìn kỹ tựa hồ còn thấy được một ít gân xanh, khiến dung nhan Tuyên Hằng Nghị thoạt nhìn có vài phần tiều tụy. Hơn nữa, do nhiều năm chinh chiến sa trường, gió cát đập vào mặt, làn da cũng có chút thô ráp.

Soi gương ban ngày so ban đêm càng thêm rõ ràng hơn, trước nay hắn được nhiều người ca tụng về vẻ bề ngoài thế nhưng sự thật lại khó coi đến thế này !

Nháy mắt, Tuyên Hằng Nghị cảm thấy trên đời chẳng còn gì đáng mừng nữa, kéo thân hình "mỏi mệt" đi lâm triều. Hôm qua, còn chờ đợi lâm triều có thể nhìn thấy Trang Tử Trúc, nhưng chính mình đã ân chuẩn y không cần phải lâm triều nữa rồi.

Các đại thần trong triều đều có thể nhìn ra hôm nay tâm tình Hoàng Thượng không tốt, run run rẩy rẩy, một câu vô nghĩa cũng không dám nhiều lời liền ngắn gọn chỉ ra trọng điểm. Vị đại thần nào bị điểm danh tới, đầu càng là không dám nâng, chỉ biết rũ mắt xuống nói chuyện.

Loại trạng thái áp suất thấp này vẫn luôn kéo dài đến lúc Tuyên Hằng Nghị đến thao trường luyện võ đều còn chưa kết thúc. Mãi đến cung nhân thân cận bên người Tuyên Hằng Nghị - Lý Thuận cả gan dò hỏi, sắc mặt Tuyên Hằng Nghị mới có chút biến hóa.

Lý Thuận hỏi : « Trang đại nhân đã đến kinh thành, cơm trưa bệ hạ muốn dùng ở trong cung hay ra ngoài dùng ? »

Những cung nhân thân cận bên người Tuyên Hằng Nghị đều đã hình thành thói quen Tuyên Hằng Nghị ba ngày hai đầu rảnh rỗi khẳng định sẽ chạy ra khỏi thành đi tìm Trang Tử Trúc, mà dưới tình huống không rảnh cũng phải lấy ra chút thời gian bồi người kia !

Tuyên Hằng Nghị lại sai người mang gương đồng tới, soi soi, sắc mặt càng thêm không vui, nói với Lý Thuận : « Tuyên thái y, đừng để lộ ra ngoài. Cơm trưa dùng ở cung mẫu hậu. »

Lý Thuận cúi đầu ứng thanh, mời Viện sử Thái Y Viện Phó Chính tới đây, Viện sử lại cúi đầu nhận tội nói thẳng không am hiểu. Tiếp theo, Viện sử đề cử mời Nhan viện phán mà các vị nương nương thường xuyên truyền triệu tới.

Chuyện kế tiếp xảy ra hoàn toàn khiến Lý Thuận mục trừng khẩu ngốc, chỉ biết cụp mi rũ mắt, đứng cứng đờ. Thế nhưng, Lý Thuận lại có thể nghe được, chủ tử của mình dò hỏi Nhan viện phán làm cách nào để bảo dưỡng dung nhan, làm cách nào nhanh chóng trừ đi quầng thâm mắt, cùng với biện pháp khiến làn da chủ tử trở nên mịn màng tinh tế ?! Chủ tử của hắn từ trước tới nay đều thô ráp, chỉ có người khác mới cần dưỡng dung nhan đến lấy lòng hắn mà thôi, Hoàng đế bệ hạ khi nào lại chú ý tới dung mạo chứ ?

Còn chưa dừng ở đó, Nhan viện phán còn vì vị chủ tử anh minh thần võ, uy nghiêm kiên cường đắp lên mặt một loại cao dùng để dưỡng nhan mà các vị nương nương hậu cung mới có thể sử dụng. Sau đó, Nhan viện phán còn dạy Lý Thuận biện pháp mát xa khuôn mặt cùng đôi mắt. Lý Thuận nhanh chóng bừng tỉnh từ trong khϊếp sợ, bắt đầu học tập một cách nghiêm túc.

Nhan viện phán còn nói thêm : « Cao dưỡng nhan được bào chế cho các vị nương nương sử dụng, bởi vì Hoàng Thượng cần dùng gấp mới mang tới đây. Loại cao thích hợp với Hoàng Thượng còn cần thần đi điều chỉnh một chút phương thức cho phù hợp, đặc chế cho Hoàng Thượng. »

Tuyên Hằng Nghị "ngô" một tiếng, một chút cũng không cảm thấy thẹn thùng khi dùng cao dưỡng nhan của phi tần hậu cung.

Toàn bộ cao dưỡng là đồ dùng của phi tần hậu cung, hôm nay đều dùng hết cho Tuyên Hằng Nghị, Nhan viện phán nhắc nhở Tuyên Hằng Nghị buổi tối sau khi tắm xong, dùng nó bôi khắp toàn thân !

Một người không biết yêu quý dung mạo bỗng dưng bắt đầu quan tâm để ý. Lý Thuận thấy chủ tử hôm nay vô cùng khác thường, phỏng đoán khẳng định vị kia ngoài cung đã nói gì với chủ tử rồi. Hít vào một hơi thật sâu, Lý Thuận hầu hạ đến càng thêm để tâm, cẩn thận.

Nhan viện phán hướng dẫn phương pháp dưỡng nhan xong, chuẩn bị chạy nhanh trở về Thái Y Viện, một lần nữa bào chế cao dưỡng cho Hoàng Thượng cùng phi tần hậu cung.

Có một Hoàng Thượng yêu cái đẹp, tựa hồ không có gì là không tốt cả. Ai đều không thể quy định Hoàng Thượng là không thể yêu đẹp, đúng không ? Lý Thuận dễ dàng tiếp nhận chuyện khác thường này, dụng tâm đi ghi nhớ những việc cần chú ý mà Nhan viện phán dặn dò, sau đó lại chuyển sang dạy dỗ các cung nhân hầu hạ bên người Tuyên Hằng Nghị, đem mọi chuyện an bài đâu vào đó.

Sau khi đắp lên cao dưỡng, có lẽ do tác dụng tâm lý, cho nên Tuyên Hằng Nghị liền cảm thấy làn da trải qua phong sương dường như bóng loáng lên chút, sắc mặt trắng hồng chút, mới đi vấn an Thái Hậu.

Đến Trường Nhạc Cung, nơi Thái Hậu cư trú, quả nhiên, hơn phân nửa cái hậu cung của Tuyên Hằng Nghị đều đang tụ tập lại đây.

Cũng không có biện pháp, ngoại trừ ở Trường Nhạc Cung thường bắt gặp Tuyên Hằng Nghị đi vấn an Thái Hậu ra thì đám phi tần này thật sự không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn !

Mọi chuyện cũng rất khiến lòng người thê lương, bọn phi tần vừa đem canh đem thức ăn còn chưa ra khỏi cửa cung đã bị binh lính đuổi trở về, phạt chép cung quy ; đánh đàn muốn Hoàng Thượng chú ý tới, lại bị chỉ trích là quấy rầy Hoàng Thượng xử lý chính sự, quấy rầy giấc ngủ của Hoàng Thượng, liền bị cấm túc, hủy đi cầm ; xinh đẹp đứng trong Ngự Hoa Viên tạo dựng tình huống ngẫu nhiên gặp gỡ thì Hoàng Thượng phần lớn thời gian là đến thao trường luyện võ, căn bản không có sở thích dạo hoa viên ! Nơi duy nhất có thể nhìn thấy Hoàng Thượng, không phải chỉ còn dư lại mỗi Trường Nhạc Cung của Thái Hậu đó sao ?

Hơn nữa, hiện tại trong cung chưa có lập hậu, hết thảy sự vụ lớn nhỏ đều do Thái Hậu chưởng quản ; Thái Hậu là trưởng bối của Hoàng Thượng, vì thế chúng phi tần đều mỗi ngày đến vấn an Thái Hậu. Tuy rằng, mỗi lần tới, Hoàng Thượng đều không nhìn xem bọn họ được mấy lần nhưng tốt xấu cũng có thể nhìn thấy được mặt, có đôi khi thậm chí có thể nói được vài câu nữa chứ !

Thậm chí một số phi tần sẽ đố kỵ với những người có thể trò chuyện cùng Tuyên Hằng Nghị rồi cô lập hắn, nhưng bọn họ đều tre già măng mọc, người này ngã xuống người kia đứng lên, tranh thủ cơ hội biểu hiện một phen trước mặt Tuyên Hằng Nghị ; đồng thời vắt óc tìm mưu kế làm cho Thái Hậu vui vẻ, hy vọng hắn có thể nói vài câu ngọt trước mặt Hoàng Thượng.

Tỷ như hôm nay, chúng phi tần thi đấu vẽ tranh ở Trường Nhạc Cung, Hồng quý nhân một bức "Mùa đông thưởng hoa mai" đứng hạng nhất, được Thái Hậu nương nương khen không dứt miệng, thậm chí còn gọi Hồng quý nhân đi qua lộ mặt trước Hoàng Thượng.

Thái Hậu nương nương nói : « Hồng quý nhân mới vào cung một năm, lúc đó con ta xuất ngoại chưa về, còn chưa gặp qua hắn vẽ tranh đi ? Nghị nhi, thật sự ngươi phải nghiêm túc nhìn xem, tranh mà Hồng quý nhân vẽ thật sự rất sáng tạo, khiến người xem có cảm giác mới mẻ. Hồng quý nhân, ngươi lại đây nói một chút xem, bức họa có ý tưởng như thế nào ? »

Hồng quý nhân vừa nghe, trên mặt liền vui vẻ, chậm rãi đi đến, mông lớn uốn éo uốn éo, trang phục mùa đông dù rất dày cũng không che được dáng người thướt tha của gã. Gã quy quy củ củ hành lễ, ngượng ngùng nhìn Tuyên Hằng Nghị, ôn nhu nói : « Hồi Thái Hậu, thϊếp thân là nghĩ đến, hoa mai chẳng những lăng hàn ngạo tuyết, trong trắng tinh khôi, còn phải có hương thơm phiêu động lòng người nữa. Nhưng làm sao để biểu hiện ra được hương khí đó đây ? Vì thế, thϊếp thân vẽ thêm một con bướm để cho nó bị hấp dẫn bởi đóa hoa mai... »

Thái Hậu nương nương vỗ tay cười nói : « Con bướm bay, vẽ rất đẹp mắt, ai gia sống hơn bốn mươi năm, cũng chưa nhìn thấy bướm vào mùa đông ! Thật là sáng tạo ! Người tới, ban thưởng. »

Hồng quý nhân dịu ngoan mỉm cười, phi tần đứng phía sau cúi đầu cười trộm.

Tuyên Hằng Nghị nhìn lướt qua bức họa kia, không bình luận câu nào, chỉ bất đắc dĩ nói : « Mẫu hậu cao hứng là được. »

Thái Hậu thưởng vài thứ cho Hồng quý nhân, sau đó nói vài câu với Tuyên Hằng Nghị liền mệnh các phi tần ai về cung người nấy, ông muốn lưu Hoàng Đế cùng cháu trai Trần phi lại cùng nhau dùng cơm trưa.

Trong bữa cơm, Thái Hậu nương nương khen Trần phi dịu dàng hiền thục một hồi, lại nói đến chuyện bà để ý nhất : « Con hồi cung đã hơn một tháng, vì sao vẫn chưa đặt chân tới hậu cung ? Lúc tiên đế bằng tuổi ngươi hiện giờ, ngươi cùng Bách nhi đều có thể chạy đầy đất rồi ! Hiện giờ, ngươi làm ca ca mà một hài tử đều không có, Bách nhi đã sinh hai đứa. Ai gia thật sự muốn ôm cháu trai của Nghị nhi ngươi nha ! »

Trần phi nghe xong, ngượng ngùng cắn cắn môi dưới, cúi thấp đầu xuống, lộ ra cần cổ trắng nõn tuyệt đẹp.

Tuyên Hằng Nghị lắc lắc đầu, nói : « Nhanh thôi, trẫm đều đã có an bài rồi. »

Thái Hậu không lưu tình thúc giục : « Ngươi nói an bài đã sáu năm, ai gia cũng đợi sáu năm rồi, nhưng có chút tiến triển gì sao ? Lạc phi ngươi không thích, ai gia cũng liền thôi, các mỹ nhân trong hậu cung chẳng lẽ còn không chọn ra được một người vừa ý sao ? »

Tuyên Hằng Nghị nhẹ nhàng nhíu mày, ngay thẳng trả lời : « Không có. »

Dứt lời, Tuyên Hằng Nghị lại nhìn Trần phi, nhưng Trần phi đang cúi đầu cũng không nhìn thấy được.

Thái Hậu nương nương tạm thời mời Trần phi ra ngoài, nói : « Ai gia cùng Nghị nhi nói chút chuyện riêng tư, Trần phi ngươi ra ngoài trước đi. »

Trần phi cúi đầu cam chịu, bị cung nhân mời ra thiên điện ngồi. Trong chốc lát, một ít đồ ăn được bưng tiến ra.

Hắn nhìn nhìn phương hướng chủ điện, lại nhìn nhìn cơm trưa Thái Hậu vì mình an bài, thở dài, chậm rãi ăn.

Trong điện, Tuyên Hằng Nghị nói với Thái Hậu : « Vẫn là câu nói kia, thân thể bọn họ giống trẫm, rồi lại gầy yếu bất kham, trẫm thật sự không có cách nào có hứng thú. Hơn nữa, đa số đều làm ra vẻ, đi đường đều không thể bình thường một chút, không bằng nam nhi trong quân lanh lẹ cường tráng, trẫm liếc mắt một cái đều không muốn nhìn nhiều. »

« Không muốn nhìn nhiều còn nạp người vào làm cái gì ? » Thái Hậu hỏi xong, lại có chút không thể tin tưởng hỏi : « Chẳng lẽ, ngươi có hứng thú với nam nhân trong quân ? »

Tuyên Hằng Nghị chém đinh chặt sắt nói : « Không có, mẫu hậu đừng hiểu lầm. Chỉ là khi trẫm xuất ngoại chinh chiến, mẫu hậu ngài sống một mình trong hậu cung, chắc là phiền muộn cô độc lắm, cho nên trẫm đem bọn họ đến bồi bồi ngài, giống như hôm nay vậy, tìm một chút việc vui cho ngài giải khuây cũng không tồi. »

« Ai nha, này thật đúng là ----» Thái Hậu bị ý nghĩ của Tuyên Hằng Nghị chọc cười, quên luôn tự xưng, nói : « Hóa ra ngươi là nạp phi tần cho ta ? Ngươi thật sự nói đúng, bọn họ mang đến cho ta rất nhiều thú vui. Mùa đông còn có con bướm, ý nghĩ này của Hồng quý nhân thật là đáng quý, ha ha ha. Ai, không đúng, lại bị ngươi lảng tránh, ta rất muốn ôm cháu trai ! Theo sở thích của ngươi, thì đến Tết âm lịch ta sẽ tổ chức Bách hoa yến, vì ngươi tìm mấy người có thân thể cường tráng ? »

Tuyên Hằng Nghị vội vàng phản đối ý tưởng này của Thái Hâu, lại như liệu trước mà nói : « Trẫm đã có lựa chọn tốt nhất, mẫu hậu chỉ cần chờ đợi là được. »

Thái Hậu nghiêm túc lên, nói : « Cũng đừng để ta phải chờ lâu, đều chờ sáu năm rồi. »

Tuyên Hằng Nghị gật đầu đồng ý.

------------

Bên trong thiên điện, Trần phi một mình dùng xong cơm trưa, lại được Thái Hậu nương nương truyền vào trò chuyện trong chốc lát, liền rời đi. Khi hắn trở lại cung điện của chính mình, liền có mấy cái quý nhân đến bái phỏng.

Bọn họ, một bên trò chuyện bát quái, một bên hỏi thăm tin tức : « Hôm nay, bức họa hoa mai mùa đông lại có con bướm thật sự khiến ta cười chết, cố tình Thái Hậu nương nương lại ban thưởng cho nàng, nếu là ta, ta đều đã xấu hổ đến không chỗ trốn rồi, còn dám đứng trước mặt Hoàng Thượng nói ý tưởng của chính mình nữa. »

Cổ tần dùng khăn tay che miệng, cười trộm : « Vẫn là Trần phi nương nương có được thánh tâm, có thể cùng dùng bữa với bệ hạ. Đêm nay, bệ hạ sẽ bãi giá cung nương nương ngài sao ? »

Hắn vừa nói vậy, tất cả các quý nhân có mặt ở đây đều thấp miệng cười trộm. Ai không biết Trần phi tuy rằng thân ở vị trí phi tử, còn có thể thường xuyên được Thái Hậu lưu lại dùng bữa, thậm chí còn có cơ hội dùng bữa với Hoàng Thượng, nhưng chưa bao giờ được thị tẩm a !

Các cung nhân trong cung đều biết, trước khi Hoàng Thượng đăng cơ, đã từng triệu quá Trần phi lúc đó còn là hoàng tử trắc phi vào thị tẩm. Nhưng khi trời tối, chẳng biết Trần phi làm cái gì, chưa tiến vào bao lâu đã bị Hoàng Thượng đuổi ra, phòng không gối chiếc.

Nhưng các cung nhân lớn tuổi sẽ không lấy chuyện này ra làm trò cười Trần phi, bởi vì bọn họ đều có đãi ngộ giống nhau. Trước khi Hoàng Thượng đăng cơ, mỗi người đều đã từng được triệu tẩm qua, kết quả sau khi đi vào, còn chưa làm gì, vừa cởϊ qυầи áo Hoàng Thượng đã nhíu mày tiễn đi. Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ, vừa lúc gặp đại hạn, Hoàng Thượng siêng năng giải quyết chính sự, cũng chưa từng triệu tẩm lần nào.

Các phi tần, quý nhân trong cung, ai cũng chưa từng chân chính thị tẩm, trên thực tế ai cũng không thể cười ai được. Trần phi đều bị cười sáu năm, lần này cũng không đau không ngứa, lúc này biểu hiện ra tư thái cao cao của phi tần, nói : « Bệ hạ tới hay không tới, há là ta có thể đoán trước được ? Chỉ có thể để cổng chờ đợi. »

Một câu như vậy, mấy cái quý nhân liền phiền muộn.

Trần phi thường xuyên được dùng bữa cùng Thái Hậu, có thể gặp mặt Hoàng Thượng còn như thế, huống chi bọn quý nhân nho nhỏ họ chứ ?

Thậm chí, trong lòng bọn họ ẩn ẩn có chút suy đoán. Nói không chừng, Hoàng Đế nhiều năm chinh chiến, không cẩn thận bị thương, không thể giao hợp ?

Nhưng mà, rất mau, cái suy đoán này đã bị lật đổ.

Nguyên nhân gây ra là trong cung có một vị quý nhân nho nhỏ, chiều nay bái kiến Thái Hậu, đã bị Thái Hậu cấm túc sao chép cung quy. Các phi tần trong hậu cung rất tò mò lý do vì sao vị quý nhân này lại bị cấm túc, sau khi hỏi thăm nhiều lần, mới biết được !

Nguyên lai, bổn gia của vị quý nhân này thu được tin tức, lặng lẽ tố cáo với Thái Hậu nương nương, nói là gần đây Hoàng Thượng vô cùng quan tâm vị vương tử mất nước Trang Tử Trúc, mấy ngày trước vẫn luôn không cùng Thái Hậu nương nương dùng cơm trưa là vì vội vàng phải ra ngoài đến biệt trang ở ngoại ô gặp mặt vị đó, ba ngày hai đầu đều đi, mãi đến khi cửa cung khóa lại mới gấp gáp trở về. Gần đây, vị vương tử nọ đã vào kinh, bệ hạ quang minh chính đại ban nhà cho y, còn tự thân ngự bút viết bảng hiệu "Trang phủ", một đường khua chiêng gõ trống mang tới ban tặng cho y !

Sau khi Thái Hậu nương nương nghe xong, liền lấy lý do nghiêm cấm không được theo dõi tung tích Hoàng Đế, phạt vị quý nhân kia cấm túc nửa năm.

Tin tức này một khi truyền ra ngoài, hậu cung liền thấp thỏm không yên, phán đoán liên miên, mỗi người đều gấp gáp liên lạc bổn gia, thám thính tin tức xem có thật không, vị vương tử mất nước kia là người nào, hắn có tài đức gì mà có thể hấp dẫn Hoàng Đế mấy ngày liền phải ra kinh vấn an, còn ban quan trạch, đưa bảng hiệu ?

Chúng phi tần dùng mọi cách hỏi thăm, nhưng tin tức đều bị Trần phi khống chế. Chuyện này sau khi được tung ra, Trang Tử Trúc liền trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, Trần phi không nhịn được cao hứng.

Hắn thiết kế để vị quý nhân kia lộ ra sự tồn tại của Trang Tử Trúc trước mặt Thái Hậu, quả thật rất hữu dụng. Nhìn xem ! Hoàng Thượng bệ hạ đã từng ba ngày hai đầu chạy đi gặp mặt vương tử mất nước, đã liên tiếp mười ngày không có ra khỏi cung !

Khẳng định đã bị Thái Hậu gõ rồi đi ?

Thứ mà hắn không chiếm được, người khác cũng không thể vọng tưởng đến.

Điều mà Trần phi không biết chính là, căn bản Thái Hậu không hề nhắc tới Trang Tử Trúc trước mặt Hoàng Thượng. Hoàng Đế liên tiếp mười ngày không ra cung cũng không phải bởi vì bị Thái Hậu gõ, mà là ----

*** Đừng đọc tiếp, mọi người đoán xem mười ngày nay vị Hoàng Đế anh minh thần võ, kiên cường bất khuất, uy vũ bất phàm, dáng người đĩnh bạt... vì sao không đến nhìn trộm Tiểu Trúc vậy? J J

-----

Ngày thứ mười một, chuyện thứ nhất sau khi Tuyên Hằng Nghị rời giường, chính là soi gương.

Tuyên Hằng Nghị nhìn kĩ đôi mắt của mình, lại sờ sờ làn da trên mặt, rốt cuộc lộ ra mỉm cười, khen nói : « Cao dưỡng nhan của Nhan viện phán quả nhiên có hiệu quả thần kỳ, người tới, chuẩn bị điểm tâm cùng rượu, sau khi lâm triều trẫm muốn xuất cung. »

Lý Thuận tuy không đành lòng nhưng vẫn nhắc nhở Tuyên Hằng Nghị : « Nô tài đã hỏi thăm rõ ràng, hôm nay Trang đại nhân được mời tham gia tiệc đầy tháng cháu trai của Tấn Dương vương, không có ở Trang phủ. »

Tuyên Hằng Nghị sửng sốt, cho Lý Thuận một ánh mắt tán dương, nói : « Tấn Dương vương ? Được rồi, vậy thì không cần chuẩn bị điểm tâm cùng rượu, hãy chuẩn bị lễ vật, trẫm cũng tham gia. »