Mạc Chước nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt sáng quắc, giọng nói cũng không nhịn được mà run rẩy vang lên: “Viết nhiều thư như vậy, vì sao lại không gửi cho ta, vì sao không muốn cho ta nhìn thấy.”
Mộc Cẩm nghe vậy thì cúi đầu xuống như đang thẹn thùng trả lời: “Ngày thường ngươi ở biên quan bận rộn như vậy, chiến trường lại hung hiểm, ta không thể vẫn luôn quấy rầy ngươi, lại không ngăn được mà nhớ ngươi nên……”
‘ nên lúc nhớ ngươi, ta sẽ viết thư. ’ Hắn nghe hiểu câu nói chưa hết của cậu. Sau đó không thể khống chế mà hôn lên đôi môi của đối phương. Hắn cảm thấy, đây là câu nói ngọt ngào nhất mà hắn từng được nghe.
Lúc Cẩm ca ca nhớ hắn sẽ viết thư, viết nhiều như vậy, có thể nghĩ đối phương nhớ nhung hắn đến thế nào.
Giữa những hàng chữ kia tràn đầy tình yêu say đắm, làm Mạc Chước cảm thấy như cả cơ thể đang được ngâm trong vại mật, ngọt đến tận tim.
Một lúc lâu sau đó hắn mới buông cậu ra, yêu thích vuốt ve những bức thư kia, chúng là bảo bối mà hắn muốn quý trọng.
Không ngờ Mộc Cẩm lại ngập ngừng nhỏ giọng nói: “Ta không biết lại nhiều như vậy, vốn muốn trộm đốt đi, lại có chút luyến tiếc.”
“Đốt, vì sao lại muốn đốt đi?” Tuy giọng nói của cậu rất nhỏ, nhưng khoảng cách của hai người gần như vậy. Nên tất nhiên câu nói đó cũng bị hắn nghe thấy.
Mạc Chước lo lắng siết chặt những bức thư trong tay, cảm xúc có chút kích động trừng mắt nhìn cậu. Giống như một con thú dữ đang bảo vệ thức ăn của mình, nhưng thật ra lại làm cậu nhớ tới hắn ngày xưa.
Mộc Cẩm rũ mắt che đi ý cười dưới đáy mắt nhưng không hề trả lời. Mạc Chước thấy thế lại chỉ cảm thấy nhất định là Cẩm ca ca đang thẹn thùng. Hạnh phúc đột nhiên có được này thật sự có thể đánh ngất hắn.
Đôi mắt dịu dàng nhìn cậu, hắn chỉ cảm thấy tại sao trên thế giới này lại có người đáng yêu đến thế. Cho hắn sự quan tâm, ấm áp; sau đó, lại làm hắn hiểu được cảm giác yêu và được yêu.
Hóa ra Cẩm ca ca quan tâm hắn, yêu hắn như vậy. Nhưng hắn lại từng nghi ngờ cậu, hiểu nhầm cậu.
Ngẫm lại cũng đúng, người thích tự do, tùy ý như Cẩm ca ca lại bằng lòng bị giam lại trong tẩm cung, thậm chí còn giả vờ thích ngày tháng đó, nhất định phải yêu hắn lắm.
Hít sâu một hơi nén lại nước mắt, hắn cảm thấy lúc trước bản thân thật sự là một kẻ khốn nạn, phụ lòng Cẩm ca ca.
Tình yêu của cậu thuần túy lại nóng bỏng, sao cậu có thể rời khỏi hắn được?
Mạc Chước dịu dàng nhìn ngắm những bức thư trong tay. Hắn hận không thể lập tức mở chúng ra, cẩn thận đọc xem trong đó viết những gì.
Dường như những thứ trước mắt không phải là thư, mà là kho báu, đủ để hắn hưng phấn, dư vị cả đời. Mà niềm hạnh phúc ấy đều do người bên cạnh mang tới.
Ngọn lửa trong mắt bùng cháy, Mạc Chước một tay bế Mộc Cẩm lên. Hắn muốn cho người này biết, hắn cũng vô cùng lưu luyến, si mê cậu.
Tình yêu mãnh liệt cơ hồ muốn thiêu đốt Mộc Cẩm hầu như không còn, cậu lại cực kỳ yêu dáng vẻ cuối cùng cũng có được hạnh phúc của hắn. Quả nhiên, không có điều gì vui sướиɠ hơn chuyện hai người lưỡng tình tâm duyệt.
Không ngờ những bức thư lúc trước cậu viết vì nhớ hắn lại có tác dụng to lớn này. Mộc Cẩm lặng lẽ cong cong khóe miệng, thỏa mãn dựa vào l*иg ngực người yêu.
Vì thế, đêm đó bọn họ không quay về tẩm cung. Huyền Thanh Quan ngày thường quạnh quẽ, nhưng hôm đó lại giằng co suốt một đêm.
Xong việc, Mạc Chước mang tất cả những bức thư mà cậu viết cùng những đồ vật của hắn được cậu giữ lại về tẩm cung.
Mỗi ngày, một khi có thời gian, hắn sẽ đọc thư mà cậu viết cho hắn, trong lòng ngọt ngào không thể nói thành lời. Hai người hoàn toàn giải trừ khúc mắc, bắt đầu sống những ngày tháng hạnh phúc.
Bởi vì có Mộc Cẩm luôn luôn ở bên cạnh, hơn nữa bản thân Mạc Chước cũng có đủ năng lực, cho nên, có thể nói hắn là vị Hoàng đế thành công nhất trong lịch sử. Đặc biệt là hắn quan tâm cuộc sống của người dân, khai sáng công chính, làm bá tánh đều có cuộc sống ấm no, khiến cho toàn bộ người dân Tây Lăng vô cùng tôn trọng, yêu mến vị Võ Đế này.
Điều tiếc nuối duy nhất là vị Đế Vương này không có con nối dõi. Cả đời hắn chỉ cưới một người, cũng chính là Hoàng Hậu Tây Lăng của bọn họ. Không ai biết thân phận của vị Hoàng Hậu này, chỉ biết đối phương họ Mộc.
Cũng có rất nhiều lời đồn về vị Hoàng Hậu thần bí này. Có người nói cậu là uy hϊếp duy nhất của Võ Đế, ông là người nhân hậu, nhưng chỉ cần có người đưa ra ý kiến về chuyện nạp phi hay là nói lời không hay về Hoàng Hậu, thì đều bị nghiêm trị.
Cũng có người nói, Hoàng Hậu là thần tiên trên trời, bị tình yêu của Võ Đế cảm hóa ở lại nhân gian, cho nên không thể công khai thân phận thật của cậu.
Nhưng càng nhiều người đoán, thật ra vị Hoàng Hậu này chính là quốc sư Tây Lăng của bọn họ, Mộc Cẩm.
Quốc sư và Võ Đế Mạc Chước cùng lớn lên bên nhau, trúc mã trúc mã. Khi Võ Đế còn trẻ chưa có quyền lực, Mộc Cẩm đã làm bạn bên cạnh ông. Hai người ở chung sớm chiều, tự nhiên lâu ngày sinh tình. Lại bởi vì cậu là tín ngưỡng của Tây Lăng, cho nên hai người mới không công khai.
Nhưng từ đầu đến cuối, Võ Đế đều cực kỳ chuyên tình, cả đời chỉ yêu một mình Hoàng Hậu của ông.
Mộc Cẩm và Mạc Chước hạnh phúc cả đời. Mãi cho đến tuổi già, hắn vẫn luôn yêu thương cậu, ở bên cạnh cậu, bảo vệ cậu. Do cơ thể Mộc Cẩm đặc biệt, cho nên cơ thể hắn cũng được tẩm bổ, hai người đều sống rất lâu.
Được đăng tại webtruyen