“Chước Nhi.” Người bên cạnh nhắm chặt hai mắt, trong giấc mơ vẫn còn gọi tên hắn.
Nhìn đối phương lại theo bản năng mà dựa sát vào trong lòng mình, nam nhân khe khẽ thở dài, buộc chặt cánh tay.
Mạc Chước cảm thấy, khi Mộc Cẩm cười nhạt, hai bên lúm đồng tiền như đang đong đầy ngọt ngào, cho dù là lừa dối cũng được, nếu có thể bị lừa cả đời như vậy, thì cho dù kiếp sau muốn hắn làm trâu làm ngựa cũng đáng.
Nhưng chung quy lại, càng yêu sâu đậm thì càng sợ hãi, sợ hãi mất đi.
Mạc Chước không thể tin mình lại có thể có được hạnh phúc dễ dàng như vậy. Hắn từng bước từng bước thử thăm dò đối phương. Lại phát hiện, dường như mỗi một lần hắn bước về phía trước một bước, Mộc Cẩm sẽ phối hợp với hắn mà lùi lại một bước, giống như hoàn toàn không có điểm mấu chốt với hắn vậy.
Có Mộc Cẩm dung túng, những ngày sau, sự chiếm hữu của Mạc Chước đối với cậu thể nói là đạt đến đỉnh điểm. Ngay cả cung nhân cũng không được bước vào trong tẩm điện, cơm và đồ ăn cũng đều là hắn tự mình bưng vào.
Cho dù bận thế nào, ba bữa trong ngày hắn đều sẽ ăn cùng với Mộc Cẩm, buổi tối tất nhiên cũng sẽ ngủ lại trong tẩm cung. Giống như một con rồng đang canh giữ bảo bối của mình, thậm chí Mạc Chước còn dọn tấu chương vào trong ẩm điện để phê duyệt.
Giống như chỉ khi nhìn thấy cậu, hắn mới có thể an tâm vậy.
Trong lòng Mộc Cẩm vừa chua xót vừa thỏa mãn khi thấy người yêu coi mình như bảo bối của hắn như vậy, sợ cậu biến mất như vậy. Chỉ có thể càng thêm biểu hiện tình yêu của cậu cho hắn biết.
Ở trong tẩm cung càng ngày càng lâu, thì đồ ăn vặt và những cuốn sách cũng ngày càng nhiều hơn, còn có rất nhiều đồ chơi mà Mạc Chước cố ý tìm tới để cậu đỡ buồn chán.
Mỗi lần vội vàng chạy về tẩm cung sau khi hạ triều, hắn luôn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cẩm ca ca. Nhìn cậu chạy tới nhào vào trong ngực hắn, chủ động đưa lên môi đỏ, Mạc Chước nhiệt liệt đáp lại, chỉ hy vọng giấc mơ này sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, lúc này Mạc Chước đã có thể thành thạo khống chế cả trong lẫn ngoài triều đình. Chỉ là hôm nay, sau khi hạ triều, hắn lại nhận được tin từ người phía dưới truyền đến, nói rằng Đới Hạo Hiên thật sự thành thân với Lạc Cẩm Tú.
Tuy lúc trước hắn cũng nghe qua, nhưng bây giờ sự thật đang đặt trước mặt, Mạc Chước vẫn có chút sững sờ. Trong lòng nghĩ, chẳng lẽ là do mình hiểu nhầm?
Nếu đúng là như thế, vậy thì hắn giam cầm Cẩm ca ca một thời gian dài như vậy, trong lòng cậu có oán hận hắn không?
Mạc Chước càng nghĩ càng kinh hãi, hắn có thể chắc chắn rằng Mộc Cẩm thích mình, nhưng trước sau vẫn luôn lo lắng cậu không chỉ thích mỗi mình hắn. Hắn có chút hoảng hốt đi tới cửa tẩm điện, lại phát hiện trong phòng vậy mà lại không có một bóng người.
Nam nhân thấy thế lập tức kinh ngạc tới nỗi thay đổi sắc mặt, Khốn Tiên Thằng và dây xích vàng bị ném trên giường, cho nên cuối cùng, Cẩm ca ca vẫn rời khỏi hắn sao?
Trong nháy mắt, Mạc Chước chỉ cảm thấy bầu trời cũng sắp sập xuống. Hắn ngây người thật lâu, lâu tới nỗi cả người lạnh băng, tay chân cũng bắt đầu chết lặng. Cho đến khi nghe thấy tiếng sột soạt phía trong, cuối cùng hắn mới có chút phản ứng.
Biểu tình có chút dại ra quay đầu lại, Mạc Chước lập tức nhìn thấy Mộc Cẩm đang cầm khăn vải trong tay, trên người khoác áσ ɭóŧ, vừa dùng khăn lau mái tóc dài vừa chậm rãi đi ra.
Nhìn thấy hắn trở về, Mộc Cẩm rõ ràng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó liền rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Hắn không thể khống chế bản thân mà ôm cậu vào trong lòng rồi hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của cậu. Mạc Chước vội vàng muốn chứng minh người trước mặt mình thật sự tồn tại.
Cậu vẫn còn ở bên cạnh hắn, cậu không đi, không rời xa hắn.
Cảm nhận được cái ôm của Mạc Chước, cơ thể của hắn còn đang không ngừng run lên. Mộc Cẩm nhìn thoáng qua dây xích vàng và Khốn Tiên Thằng trên giường, cũng biết ái nhân bị dọa sợ, bèn vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng không tiếng động trấn an hắn.
Một lúc sau, cuối cùng Mạc Chước mới bình tĩnh lại, hắn ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Mộc Cẩm, thật lâu sau mới hé miệng thở dốc, giọng nói khô khốc: “Cẩm ca ca, huynh vẫn luôn có thể thoát khỏi thứ này sao?”
Mộc Cẩm nghe vậy đỏ mặt gật gật đầu.
“Vậy vì sao huynh không đi mà vẫn luôn ở lại bên cạnh ta?” Mạc Chước mím chặt môi thành một đường thẳng.
Mộc Cẩm nghĩ đến sự sợ hãi trong đôi mắt hắn lúc nãy, cậu dịu dàng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn rồi mỉm cười nói: “Bởi vì ta thích Chước Nhi, tuy Chước Nhi hiểu lầm ta, nhưng ta rất vui vì ngươi để ý tới ta như vậy.”
Nhìn trong đôi mắt ngập nước kia chỉ có hình bóng hắn, Mạc Chước chỉ cảm thấy trái tim mình bị thứ gì đó va mạnh.
Hay là, Cẩm ca ca thật sự yêu hắn. Hay là, tất cả những chuyện lúc trước đều là do hắn hiểu lầm.
Mạc Chước cảm thấy lúc này lòng mình rất hỗn loạn, cho đến khi bàn tay nhỏ mềm mại của cậu nắm lấy bàn tay to của hắn. Cuối cùng hắn mới cảm thấy trái tim trở nên lạnh băng bởi vì sợ hãi của mình ấm lại.
Hắn vươn tay dịu dàng vuốt mái tóc dài của Mộc Cẩm, trong lòng cố nén lại sự hoảng hốt. Xem ra, hắn không thể không chấp nhận sự thật này.
Hắn hẳn là sớm nên biết, lấy năng lực của Cẩm ca ca, sao có thể bị hắn dễ dàng trói lại đến vậy.
Mạc Chước rũ mắt nghĩ, có lẽ, hắn nên tin tưởng Cẩm ca ca nhiều hơn.
Cho Cẩm ca ca một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội.
Được đăng tại webtruyen