Chương 22.1: Bạo Quân Vs Quốc Sư (22)

Mạc Đôn nghe Mộc Cẩm nói vậy, lập tức vỗ tay gật đầu. Lời nói này của cậu có thể nói là chạm đúng suy nghĩ trong lòng hắn ta, vừa có được người đẹp vừa có được sự trợ giúp của Lạc thừa tướng, nhìn kiểu gì cũng là một cuộc giao dịch có lợi.

Sau khi nói chuyện với cậu xong, Ngũ hoàng tử lập tức vội vàng rời khỏi đây, về thương lượng với mẫu phi của hắn ta.

Không quá mấy ngày, Đức phi đã xin được thánh chỉ từ Văn Đế, tứ hôn Lạc Ngọc Thư cho Ngũ hoàng tử Mạc Đôn. Còn nói cảm động vì tình cảm của hai đứa trẻ, trực tiếp phong Lạc Ngọc Thư thành chính phi của Mạc Đôn.

Chỉ là con vợ lẽ mà có thể làm chính phi của hoàng tử, thấy thế nào cũng là trèo cao. Nên Lạc thừa tướng cũng không thể có ý kiến gì.

Cho dù trước kia ông ta nghĩ thế nào, nhưng có hôn sự này, tất cả mọi người sẽ coi ông ta là người của phe Ngũ hoàng tử. Cho nên dù Lạc Nguyên Câu muốn hay là không, lúc này ông ta cũng đã bị trói lên thuyền của Ngũ hoàng tử, không bao giờ có thể coi như mọi chuyện không liên quan tới mình được nữa.

Chỉ là sau khi hai người thành thân, dường như kết quả lại không lạc quan như trong suy nghĩ của Mạc Đôn.

Vốn tưởng rằng có được sự giúp đỡ to lớn của Lạc thừa tướng, hắn ta có thể kê cao gối mà ngủ. Không ngờ bọn họ cũng chỉ có thể đắc ý được một thời gian.

Không bao lâu sau, đảng phái của phủ An Bình Hầu liên tiếp xảy ra chuyện, ngay cả bản thân Mạc Đôn cũng bị người ta bắt lỗi.

Hắn ta không rõ, phụ hoàng giao việc cho hắn ta, rõ ràng bề ngoài hắn ta vẫn hoàn thành rất tốt, chỉ là lén động chút tay chân, sao lại bị phát hiện chứ.

Đặc biệt là vài ngày trước, phía Nam lũ lụt nên vùng ngoại thành kinh thành xuất hiện người dân lưu lạc đến đây, An Bình Hầu biết bèn xúi giục Mạc Đôn chủ động giải quyết chuyện này.

Mạc Đôn vốn cũng muốn dựa vào chuyện này để lấy được tiếng thơm, chỉ là đã quen với việc lén lút làm chút chuyện. Ngày xưa hắn ta luôn dựa vào thân phận để tham ô chút ngân lượng, tự nhận là không ảnh hưởng gì nhiều. Cho nên lần này, hắn ta vẫn nuốt không ít vật tư và bạc dùng để chia cho những người dân chạy nạn kia.

Lại không nghĩ tới, trên làm dưới theo, những người dân chạy nạn kia không được ăn no, không có thuốc trị nên bùng phát dịch bệnh.

Dịch bệnh không phải là chuyện nhỏ, giấy không thể gói được lửa. Toàn bộ người dân trong kinh thành đều hoảng sợ. Văn Đế biết chuyện lập tức mắng chửi hắn ta trước mặt mọi người, vẻ mặt cực kỳ thất vọng.

Không chỉ như vậy, mà sau khi Văn Đế mắng hắn ta còn giao chuyện này cho Tĩnh Vương.

Bởi vậy, hướng gió trên triều đình cũng bắt đầu thay đổi, những triều thần ban đầu chưa quyết định đều nhìn ra, trải qua chuyện này Ngũ hoàng tử đã hiện ra xu hướng suy tàn, chỉ sợ người thắng cuối cùng sẽ là Tam hoàng tử Mạc Chước.

Trên thực tế, gần đây Mạc Đôn xảy ra nhiều chuyện như thế không thể thiếu nét bút của Mộc Cẩm. Cậu ẩn núp trong đảng phái của Ngũ hoàng tử mấy năm nay, sao có thể không nắm rõ nội bộ của bọn họ thối nát như thế nào.

Muốn tìm lỗi sai của Mạc Đôn thật sự quá dễ dàng. Chỉ là Mộc Cẩm không phải vạn năng, không thể khống chế tất cả mọi chuyện trong thế giới nhỏ này.

Cho nên, cậu cũng cực kỳ kinh ngạc khi biết Mạc Đôn phát rồ tới mức ngay cả ngân lượng và vật tư để cứu trợ những người dân chạy nạn kia cũng dám tham ô. Bởi cậu còn nghĩ lần này hắn ta sẽ hoàn thành tốt chuyện này để có được lòng dân.

Nghe nói Văn Đế giao chuyện này cho Mạc Chước, Mộc Cẩm cũng tận lực phụ tá.

Cũng may cậu là hoa thần nên không có ai có thể quen thuộc tác dụng của thực vật hơn cậu. Mộc Cẩm nhanh chóng chế tạo ra loại thuốc có thể trị dịch bệnh lần này.

Cậu và Mạc Chước phối hợp ăn ý, nhanh chóng khống chế được tình hình dịch bệnh, hơn nữa còn sắp xếp nơi ở cho người dân chạy nạn một cách hợp lý.

Không ngoài ý muốn, chuyện lần này nhận được sự khen ngợi cả trong lẫn ngoài triều, Văn Đế cũng đặc biệt vui mừng, khích lệ Mạc Chước.

Nhìn tình hình trong triều càng ngày càng bất lợi với bọn họ nên đảng phái phủ An Bình Hầu cực kỳ nôn nóng.

Đặc biệt là lúc này cơ thể Văn Đế đã sắp không chịu được, nhưng khi Đức phi đưa ra ý kiến muốn lập Thái Tử thì ông lại lảng sang chuyện khác. Điều này cuối cùng cũng làm cho bà ta ý thức được, sợ rằng Văn Đế muốn giao ngôi vị hoàng đế này cho Tam hoàng tử Mạc Chước.

Không thể không nói, lần này Đức phi không đoán sai. Sau khi Mạc Diệp Lương bệnh nặng ngã xuống, ông cũng cảm thấy bản thân mình không còn nhiều thời gian nữa, bèn quyết định viết thánh chỉ truyền ngôi.

Được đăng tại webtruyen

Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*