Mạc Chước không nhịn được mà kéo kéo cổ áo, hắn cảm thấy độ ấm trong lều đột nhiên cao lên không ít, cũng làm cả người hắn bắt đầu trở nên khô nóng.
Hắn hơi nghiêng đầu trộm ngắm Mộc Cẩm, bàn tay kia hắn không thể quen thuộc hơn được nữa, bởi vì thường xuyên được cảm nhận nó.
Lúc còn rất nhỏ, Cẩm ca ca tay cầm tay dạy hắn tập võ, dạy hắn tập viết. Cậu luôn dùng bàn tay ấy dịu vàng vuốt ve đầu hắn, khen ngợi hắn làm rất tốt. Sẽ cẩn thận băng bó vết thương khi hắn bị thương.
Hắn nhớ rõ đôi tay kia thoạt nhìn nho nhỏ, mềm mại, nhưng lại giống như Cẩm ca ca, có sức mạnh làm dịu linh hồn hắn.
Ánh mắt hắn không thể khống chế mà nhìn người bên cạnh, trong lòng lại cảm thán, màu da của Cẩm ca ca thật sự rất trắng.
Tuy rằng vóc dáng không tính cao nhưng dáng người lại tinh tế cân xứng. Áo trong mỏng manh vẽ ra đường cong xinh đẹp, thiếu niên không tự giác nghĩ, vòng eo thon này có lẽ chưa đầy một nắm tay.
Không chỉ như vậy, Cẩm ca ca còn đặc biệt đáng yêu.
Đôi mắt mèo, má lúm đồng tiền với khóe môi dù không cười vẫn hơi cong lên, không hiểu sao luôn làm hắn cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Mạc Chước không biết bản thân đã ngây người ngắm Cẩm ca ca từ lúc nào.
Cho đến khi đối phương thử nhiệt độ của nước xong, định cởϊ áσ trong ra mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Hắn nhanh chóng xoay người quay mặt đi, không dám nhìn phong cảnh dưới lớp áo trong kia. Chỉ là, cho dù hắn không nhìn, cũng biết tất nhiên sẽ hoàn mỹ không tì vết.
Giờ phút này gương mặt hắn nóng lên, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi trào, cả người giống như bị điểm huyệt, muốn cử động nhưng lại không thể.
Ở Tây Lăng, mười lăm tuổi đã có thể đón dâu. Ngày thường, chưởng sự công công cũng đã dạy dỗ cho các hoàng tử biết về chuyện này, cho nên Mạc Chước không phải không biết gì.
Tuy ở Tây Lăng quốc không thịnh hành nam phong, nhưng ở nông thôn, kết làm huynh đệ hoặc là nghênh thú nam thê không phải là chuyện hiếm có.
Lúc còn rất nhỏ hắn đã từng nghĩ, người giống như Cẩm ca ca, tương lai sẽ làm cho bao nhiêu người, cả trai lẫn gái khuynh mộ cậu, yêu cậu say đắm.
Nhưng lúc này, nghe thấy tiếng nước róc rách sau lưng, trong lòng hắn lại sinh ra cảm xúc hoàn hoàn khác trước.
Dù chỉ là hỉnh ảnh tượng tượng trong đầu, cũng làm hắn mặt đỏ tim đập. Sự rung động không thể đè nén này, làm hắn không thể tự lừa gạt bản thân mình thêm nữa.
Hắn vẫn luôn biết, hắn muốn độc chiếm sự quan tâm của Cẩm ca ca, thậm chí là độc chiếm cả người cậu. Hơn nữa theo thời gian trôi đi, khát vọng này đã không phải là mong muốn chiếm làm của riêng của một đứa trẻ nữa rồi.
Nhưng, cho dù trong lòng hắn đã có đáp án của cảm xúc này, hắn vẫn thể không lặng lẽ khắc chế.
Không chỉ bởi vì hắn được Mộc Cẩm nuôi lớn, rất có thể đối phương chỉ yêu thương hắn giống như một đứa em trai. Mà cũng vì Mạc Chước cảm thấy, thực lực và địa vị của hắn lúc này hoàn toàn không xứng với Mộc Cẩm.
Không muốn bị từ chối, nên không dám tới gần.
Càng quý trọng, lại càng sợ mất đi.
Mà bên kia, Mộc Cẩm không biết trong lòng Mạc Chước đang cảm thấy khó khăn thế nào, cậu đang thoải mái ngâm mình trong thùng tắm.
Cậu thấy hắn vẫn đứng im không nhúc nhích ở cạnh thùng tắm, đưa lưng về phía mình, bèn trực tiếp hất nước về phía hắn rồi khẽ cười nói: “Chước Nhi, sao vẫn còn chưa tắm thế, nước sắp lạnh rồi đấy.”
“Nhanh chóng lau người đi, hôm nay chúng ta ngủ sớm chút, sáng sớm ngày mai còn phải dỡ lều về kinh thành nữa.”
Mạc Chước nghe Mộc Cẩm nói vậy mới đột nhiên bừng tỉnh rồi vội vàng hoảng loạn gật gật đầu. Hắn thành thạo cởϊ áσ ngoài ra, vội vàng cầm lấy tấm khăn vải bên cạnh lung tùng chà lau.
Mộc Cẩm chỉ nghĩ là bé con nhà mình thẹn thùng, cậu cười trộm rồi lại thoải mái tắm rửa.
Chỉ khổ Mạc Chước, phải chờ Mộc Cẩm rửa mặt chải đầu lên giường xong mới dám lau người.
Bởi vì ngày thứ hai đã phải dỡ lều quay về, cho nên đêm nay Mạc Chước và Mộc Cẩm đều đi ngủ sớm.
Những năm gần đây, hai người vẫn luôn ngủ chung giường, ôm nhau mà ngủ. Sau khi Mạc Chước nằm xuống không lâu thì hô hấp đã đều đều, dường như đã ngủ say.
Mộc Cẩm cảm thấy có lẽ do buổi chiều bị tấn công, sau đó huyết cổ lại thức tỉnh làm hắn mệt mỏi. Cậu nhìn khuôn mặt lúc ngủ của hắn mà lâm vào trầm tư.
Khi màn đêm buông xuống, mọi âm thanh đều trở nên im lặng là lúc làm người ta suy nghĩ rõ ràng nhất. Cậu nhớ tới lúc tìm thấy Mạc Chước bên bờ sông, sự khát máu và hưng phấn trong mắt đối phương làm cậu cảm thấy có chút không thích hợp.
Tuy dựa theo cốt truyện ban đầu, Mạc Chước sẽ trở thanh bạo quân vì ảnh hưởng của huyết cổ và tuổi thơ không tốt. Nhưng rõ ràng đời này cậu đã tới bên cạnh từ khi hắn còn nhỏ.
Mặc dù lúc đầu Mạc Chước thật sự chịu không ít khổ, nhưng nhiều năm như vậy, sống dưới sự che chở của Thái Hậu và cậu, Mộc Cẩm tự nhận mình cho thiếu niên đủ sự quan tâm và yêu thương. Cho nên, vì sao đối phương lại vẫn dùng gϊếŧ chóc để an ủi, là nơi nào đã xảy ra vấn đề?
Cậu bỗng nhiên nhớ tới trong thế giới hiện thực, cứ cách một khoảng thời gian là tiền bối Cùng Kỳ sẽ rời khỏi động phủ của mình.
Được đăng tại webtruyen