- Ha hả, bổn tiểu thư có thể tính kế ngươi là do ngươi quá thông minh. Chỉ tiếc, thông minh phản bị thông minh hại.
Thanh âm lạnh lùng của Tố Tố vang lên.
Ngay sau đó Tố Tố nói tiếp:
- Thần Dạ Minh, ngươi cho rằng bổn tiểu thư sẽ hạ dược vào lư hương kia? Nói cho ngươi biết, lư hương kia không hề có vấn đề, trà này cũng không có vấn đề. Vấn đề là ở bàn trà, ta sớm đã hạ dược trên bàn, loại mị độc này không hề giống bình thường, phải ăn vào mới trúng. Chỉ cần chạm vào một chút liền sẽ trúng độc.
- Thần công tử tự cho là thông minh, vận nội lực chống đỡ hương khí của thanh hương mà lại không biết, ngươi một khi vận lực, máu ở trong cơ thể nhanh chóng len lỏi, vốn dĩ sẽ không phát tác mị độc, lại bị ngươi phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
- Chúc mừng Thần công tử, ngươi thành công trúng mị độc bổn tiểu thư hạ. Mà biện pháp duy nhất để giải mị độc này là cần thiết cùng nữ tử ở trên giường ba ngày ba đêm mới hoàn toàn giải được.
Trong mắt Thần Dạ Minh bốc lên cuồn cuồn tức giận, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Tố Tố, rất tốt, nữ nhân Thượng Quan Tố này đã thành công chọc đến hắn rồi!
Chính lúc Tố Tố cho rằng Thần Dạ Minh sắp bùng nổ tức giận, hắn lại đột nhiên nở cười đầy phong lưu.
- Ha hả, Thượng Quan Tố, ngươi quả nhiên có ý tứ.
Thần Dạ Minh cười nói với Tố Tố.
Hôm nay dựa theo cảm thụ hôm nay của hắn, Thần Dạ Minh chắc chắn Tố Tố sẽ còn mang đến nhiều điều xuất sắc khác. Hoàng thượng tuy rằng cơ trí lựa chọn bảo bối giống như Thượng Quan Tố này, nhưng dựa vào cảm nhận hôm nay tự mình trải qua, hắn dám cam đoan Thượng Quan Tố sẽ không cam tâm để hoàng thượng lợi dụng.
Quân cờ này đúng là ngoài dự tính của hắn.
Vốn dĩ hôm nay Thần Dạ Minh tới là muốn phá quân cờ Thượng Quan Tố này. Nhưng hiện tại xem ra đã biết được nàng sẽ không ngồi yên để hoàng thượng lợi dụng tới đối phó cô cô cùng muội muội của hắn trong cung.
Đã vậy hắn cũng không cần thiết phải phá quân cờ này. Bởi vì quân cờ Thượng Quan Tố này không phải dễ dàng có thể điều khiển, nàng tất nhiên sẽ mang đến cục diện cực kỳ xuất sắc. Tốt, rất tốt, như thế rất tốt!
Trong mắt Thần Dạ Minh tràn đầy vẻ hài hước, hắn khá thích xem diễn, bởi vậy liền ngồi yên xem tiết mục xuất sắc khác của Tố Tố.
Thần Dạ Minh cười nói với Tố Tố:
- Hôm nay là bản công tử sơ sẩy mới bị ngươi tính kế. Ngày sau, bản công tử tất nhiên sẽ đòi lại vốn liếng.
Dứt lời, Thần Dạ Minh ngưng khí, thân ảnh chợt loé liền biến mất khỏi phòng.
Tố Tố khẽ cười châm biếm, ngày sau? Ha hả, nếu Thần Dạ Minh có thể bình yên vượt qua ba ngày nguy hiểm, như vậy chúc mừng hắn. Hắn vừa rồi có thể thành công giải độc, nên mới có hy vọng lần sau đến tìm nàng đòi lại vốn liếng.
Tố Tố cảm thấy ba ngày này đối với Thần Dạ Minh tuyệt đối là một loạt tra tấn nhớ đời, thậm chí sẽ chết ở trên người nữ nhân. Chỉ là dì vậy thì như thế nào? Đây là Thần Dạ Minh hắn tự tìm, không liên quan gì đến nàng.
Nhưng mà Yên Nhiên đứng một bên lại vẻ mặt lo lắng nhìn theo phương hướng Thần Dạ Minh biến mất.
Tố Tố liếc sang Yên Nhiên, đáy mắt u ám nhìn chăm chú nàng ta, xem đến mức làm Yên Nhiên cảm thấy có chút hít thở không thông.
- Tiểu thư?
Yên Nhiên bấy giờ mới hoàn hồn, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Tố Tố.
- Yên Nhiên, tiểu thư ta muốn nhắc nhở ngươi, loại nam nhân như Thần Dạ Minh này không phải người ngươi có thể khống chế được. Trong lòng hắn quả quyết, nhất định sẽ không để nữ nhân ở trong lòng. Ngươi nhân lúc còn sớm liền chặt đứt cai ý nghĩa ảo tưởng đó đi.
Khuôn mặt Tố Tố tối sầm lại, lạnh lùng nói.
Lời này của Tố Tố lập tức khiến Yên Nhiên bừng tỉnh. Ánh mắt Yên Nhiên tối sầm lại, nàng biết tiểu thư là đang thiệt tình lo lắng cho mình, là nàng sai, tự mình si tâm vọng tưởng. Đúng vậy, Thần Dạ Minh là dạng người gì đâu!
Người ta là công tử phủ Tể tướng, mà nàng lại chỉ là một nha hoàn cỏn con. Người như vậy, như thế nào sẽ xem trọng một nha hoàn thấp kém như nàng đâu?
Sau đó Yên Nhiên thu hồi nỗi lòng, nhìn Tố Tố nói:
- Tiểu thư, là Yên Nhiên sai rồi. Ngày sau nô tỳ sẽ không có suy nghĩ như vậy nữa.
- Yên Nhiên, ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Được rồi, đêm cũng đã khuya, ngươi lui xuống đi ngủ đi.
Tố Tố lạnh lùng nói.
Giờ phút này Yên Nhiên đang rối loạn trong lòng không thôi, vì thế liền xoay người rời khỏi phòng.
Tố Tố nhìn dáng vẻ có chút khổ sở của Yên Nhiên, trong lòng chợt cũng hơi bực bội.
Đi vào thế giới này đã 5 năm, nàng cố gắng làm chính mình quên đi chuyện cũ năm xưa, làm một Thượng Quan Tố tiêu dao tự tại. Chỉ là nơi sâu trong đáy lòng kia rõ ràng vẫn khắc cốt ghi tâm loại đau đớn...
Tố Tố vì chuyện của Yên Nhiên mà chợt đắm chìm trong nỗi lòng của mình.
Trong phòng trở nên yên tĩnh đến quỷ dị. Đột nhiên bên ngoài cửa sổ thổi đến một trận gió, theo đó là một bóng hình như tia chớp phóng thẳng về phía Tố Tố. Nàng lập tức phản xạ vung tay áo, ngân châm bạc vùn vụt qua ra ngoài nhưng không ngờ vẫn bị ám hương đánh úp.
Tố Tố thầm kêu không tốt, nhưng mà ngay sau đó thân mình mềm nhũn, toàn thân không thể động đậy, thẳng tắp ngã về phía sau, rơi vào lòng ngực rắn chắc của thân ảnh.
Dựa theo ánh nến mờ ảo, Tố Tố nhìn rõ người vừa tới mặc một thân trường bào màu bạc, quanh thân mình khí phách toả ra bên ngoài, ngũ quan sắc nét cực kỳ bắt mắt. Trên mặt hắn treo nụ cười đắc ý, còn chứa một tia nghiền ngẫm.
Mẹ kiếp, lại là nam nhân này.
Thì ra người nam nhân này chính là Dạ vương Sở Thương của Nam Hạ quốc. Giờ phút này hắn nhếch miệng cười đắc ý, bờ môi mỏng cong lên một độ cung hoàn mỹ, cực kỳ mê người.
Nam nhân thúi chết tiệt, tốt lắm, cực kỳ tốt! Hai tròng mắt Tố Tố cuồn cuộn lửa giận dâng trào, đây là lần đầu tiên Thượng Quan Tố nàng bị người khác ám toán thành công.
Nếu không phải vừa rồi nàng tâm tư bực bội, đắm chìm trong bi thương kiếp trước, làm sao sẽ không đề phòng để người nam nhân này có cơ hội khống chế mình.
- Này, ngươi là người phương nào? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Tố Tố căm tức nhìn Sở Thương, cả người cực kỳ lạnh lẽo. Nàng thề, nếu ngày sau người nam nhân này rơi vào trong tay Thượng Quan Tố nàng, nàng nhất định phải đùa chết hắn mới thôi!
- Bảo bối, ta nói rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại, đây không phải sao. Hôm nay, ta là đến mang ngươi rời đi nơi này. Bảo bối, theo ta đi đi.
Trong mắt Sở Thương chứa đầy vẻ cười sủng ái, nhưng mà loại cười sủng ái này không hề khiến Tố Tố thích, ngược lại làm nàng càng thêm phẫn nộ, trong lòng thầm mắng, mấy nam nhân này ai cũng cho là mình đúng sao? Một người ép nàng làm hoàng hậu, một người này lại muốn mang nàng đi? Hắn dựa vào cái gì mà muốn mang nàng đi?
- Này, nam nhân các ngươi đều tự đại như vậy sao? Ngươi coi Thượng Quan Tố ta là người nào? Dựa vào cái gì mang ta rời đi nơi này, ngay cả tên cũng không dám nói cho người khác, còn vọng tưởng làm Thượng Quan Tố ta đi theo ngươi? Óc ngươi bị úng nước sao?
- Còn có, ta có tên có họ, ngươi có thể kêu ta Thượng Quan Tố hoặc là Thượng Quan tiểu thư. Đừng có mà gọi ta là bảo bối, ta cảm thấy rất ghê tởm.
Tố Tố trừng mắt nhìn Sở Thương, nàng và hắn có thân thiết đến mức gọi là bảo bối luôn hả?
Sở Thương nhìn Tố Tố trong lòng ngực không thể nhúc nhích nhưng toàn thân lại giống hệt như con nhím khi gặp địch. Nhưng là nàng như này lại càng thêm động lòng người, rực rõ loá mắt. Hai mắt Sở Thương ngày càng tràn ngập vẻ hứng thú, đáy mắt ẩn ẩn một loại du͙© vọиɠ nhất định phải có được Tố Tố.
Sở Thương vừa cười giống như ánh mặt trời nháy mắt làm cho cả phòng sáng bừng, bao phủ cả trên người Tố Tố. Hai mắt đen nháy nhìn chằm chằm Tố Tố, mang theo nồng đậm sủng ái.
- Bổn vươn chính là Dạ vương của Nam Hạ quốc, Sở Thương. Tối nâng ngươi hồi Nam Hạ của chúng ta, bổn vương sẽ lấy ngôi vị chính phi nghênh thú ngươi, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
Sở Thương nghiêm túc nói.
Tố Tố thực sự phẫn nộ rồi, người nam nhân đúng là tự đại, là vương gia thì ghê gớm lắm sao? Nàng mới không hiếm lạ chính phi hay hoàng hậu!
Trong mắt Tố Tố che phủ một tầng băng sương, vì cái gì đám nam nhân này đều cho rằng mình là nhất, một cái, hai cái... đều là như thế.
Cuộc sống hiện tại của Tố Tố nàng cực kỳ tốt, tiêu dao tự tại. Nàng hoàn toàn không nghĩ sẽ gả cho người nào, mà nam nhân Long Ứng Uyên phúc hắc kia quấn lấy nàng không buông, bất đắc dĩ nàng mới đáp ứng gả cho hắn. Còn cái này Dạ vương gì đó thế nhưng đột nhiên muốn lấy vị trí chính phi nghênh thú nàng. Đã vậy còn hạ dược nàng, tốt, rất tốt! Hôm nay Thượng Quan Tố nàng cùng Sở Thương chính thức kết thành thù oán.
Hừ, Sở Thương phải không? Được lắm, Tố Tố nàng đã nhớ rõ tên hắn. Nam nhân này biết rõ nếu không hạ dược thì khó làm gì được nàng. Sở Thương, rất tốt!
Đáy mắt Tố Tố bốc lên ý cười lạnh lẽo, Sở Thương ngươi chờ đó! Ngươi dám đối với bổn tiểu thư như này, ngươi nhất định sẽ hối hận vì hành động ngày hôm nay!
Nhưng mà sau đó Tố Tố chợt xẹt qua tia sáng nơi đáy mắt, tiếng cười dễ nghe liền vang lên:
- Sở Thương, ha hả, ngươi cho rằng tối nay ngươi có thể mang bổn tiểu thư đi sao?
Sở Thương trầm ngâm, đôi mắt u ám mang theo nghiền ngẫm nhìn Tố Tố trong lòng ngực. Nữ nhân này trong mắt không hề có bất an cùng hoảng loạn, hơn nữa còn mang theo mỉm cười nói chuyện với hắn.
Chính vì như này nàng mới càng khiến hắn vô cùng hưng phấn. Nữ tử đặc biệt như vậy, hắn tất nhiên không cho phép nàng trở thành hoàng hậu của Long Ứng Uyên.
Thượng Quan Tố chỉ có thể là Vương phi của Sỏ Thương hắn mà thôi!
Sở Thương nhếch môi cười nhìn Tố Tố, nụ cười kia quyến rũ muôn vàn, điên đảo chúng sinh.
- Nếu như bổn vương có thể mang ngươi đi thì sao?
Sở Thương trêu ghẹo nói.
- Nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh mang ta đi, như vậy Thượng Quan Tố ta cam tâm tình nguyện đi theo ngươi. Nếu như ngươi không đủ bản lĩnh mang ta đi, ngày nào đó ngươi nhất định sẽ phải trả đại giới vì hành động hôm nay.
Thanh âm uyển chuyển dễ nghe vang lên, không hề nghe ra chút vui buồn hay tức giận nào cả. Hai mắt nàng lập loè lạnh lẽo trừng mắt nhìn Sở Thương.
Sở Thương khẽ mấp máy bờ môi quyến rũ, nói:
- Bảo bối, ngươi là chỉ trên bàn này mị độc hay là chỉ người Long Ứng Uyên phái tới bảo vệ ngươi trong bóng tối?
Thanh âm lạnh lẽo của Sở Thương vang lên khắp phòng, một loại cảm giác âm u khủng bố làm tâm thần Tố Tố chấn động không thôi.
Người nam nhân này thế nhưng lại có thể hiểu rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, mẹ nó, xem ra tên Dạ vương Sở Thương này còn khó đối phó hơn cả tên Thần Dạ Minh kia, đây chắc chắn là tên gia hoả cực kỳ phúc hắc không thua kém Long Ứng Uyên.