Chương 43

“Chẳng lẽ cái gì?” Ngô công công nhỏ giọng nói.

Chu Ngọc Vĩ đột nhiên bật dậy, vơ lấy chiếc bình sứ bên cạnh ném mạnh xuống đất, các mảnh vỡ văng ra khiến Ngô công công sợ đến mức toàn thân run rẩy.

Chợt nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Chu Ngọc Vĩ vang lên phía trên: “Đào Lương Mộc! Ngươi dám gạt ta!”

Ngay cả Ngô công công cũng có thể nghĩ ra, sao Chu Ngọc Vĩ lại không thể nhận ra được mấu chốt của vấn đề.

Nếu không có cái gọi là bài vị, như vậy liền chứng minh tin tức mà Đào Lương Mộc truyền tới... có vấn đề.

Mạch suy nghĩ của Chu Ngọc Vĩ và Đào quý phi lập tức kết nối với nhau, cảm thấy Đào gia đang gài bẫy bọn họ.

Ngô công công bị Chu Ngọc Vĩ gào thét dọa sợ: “Điện, điện hạ... ngài định đi gặp Từ phi nương nương sao?”

Chu Ngọc Vĩ đang tức giận, nghe vậy lập tức đá Ngô công công ngã lăn dưới đất: “Ngươi bị ngu à? Thời điểm này, sao bổn hoàng tử có thể đi?”

Bằng không, ngay cả bản thân hắn ta cũng không thể thoát khỏi liên quan.

Lúc này, hắn ta chỉ có thể giả vờ như không biết chuyện gì cả.

Đợi đến ngày mai đi thỉnh an theo quy củ, sẽ biểu diễn một màn trước mặt phụ hoàng, nhưng trước đó...

Chu Ngọc Vĩ nghiến răng nghiến lợi: “Đào Lương Mộc! Đào Nguyệt Châu! Các ngươi khinh người quá đáng!”

Nhưng mà Chu Ngọc Vĩ đã quên mất, nếu như không phải bọn họ có ý hại người trước, làm sao Từ phi có thể rơi vào kết cục thế này?

“Đi! Gϊếŧ chết con mèo chết tiệt đó cho bổn hoàng tử!” Nếu Đào quý phi đã dám khiến mẫu phi của hắn ta bị cấm túc, vậy thì đừng trách hắn ta dùng Tuyết Đoàn của bà ấy làm vật hiến tế!

Ngô công công vội vàng cung kính khom người đi làm việc, nhưng không bao lâu sau, ông ta đã vội vội vàng vàng quay lại với sắc tái nhợt: “Điện, điện hạ... con mèo đó chạy, chạy....”

Chuyện ở cung Đào Nhiễm nhanh chóng lan truyền trong cung, tuy rằng chuyện bài vị đã bị đè xuống, nhưng Từ phi đưa Chu Đế đến cung Đào Nhiễm không bao lâu, thì tin tức bị cấm túc đã truyền ra ngoài. Không lâu sau, lại có tin tức truyền đến nói Chu Đế cho người tu sửa lại cung Ngọc Tâm một lần nữa, còn có tháp Trường Minh, khiến ba vị phi còn lại và hoàng hậu một đêm mất ngủ.

Trong cung Khôn Ninh, Khương hoàng hậu cúi lạy trước Phật đường nhỏ, dáng vẻ tiều tụy, ma ma bên cạnh tiến tới đỡ bà ta đứng dậy, thuận tiện thấp giọng kể lại chuyện ở cung Đào Nhiễm và Ngự thư phòng lần nữa.

Khương hoàng hậu nghe vậy, dừng động tác lại một chút, đôi mắt vốn đã rũ xuống nâng lên nhìn vào mắt ma ma: “Chuyện này là thật sao?”

Ma ma che miệng cười: “Nương nương, lần này mẹ con Từ phi đúng là tự bê đá đập vào chân mình, mấy năm nay ả ta ỷ vào vẻ ngoài của mình có mấy phần giống Ngọc phi, dám vênh váo với người, bây giờ bị giam lỏng, chỉ sợ là...”

Hoàng hậu nhíu ,mày: “Ngươi có biết tại sao hoàng thượng lại xây dựng tháp Trường Minh kia không?”

Ma ma im lặng lắc đầu: “Vẫn chưa biết, nghe nói hoàng thượng đã vô cùng tức giận, nhưng mà... rất có thể có liên quan đến Ngọc phi.”

Hoàng hậu im lặng một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Mấy năm nay Từ phi đúng là rất kiêu ngạo đắc ý, cũng đã đến lúc tìm mấy phi tử được sủng ái đã bị ả tả ức hϊếp trước kia, cho ả ta biết chút lợi hại, nhớ kỹ, không được tryền đến tai hoàng thượng, bây giờ ả ta bị cấm túc, nên bắt đầu để thức ăn y phục không đến tay, không lớn, nhưng cũng có thể khiến ả ta tức giận.”