Đào quý phi nhìn vào tấm lưng thẳng tắp và đôi mắt phượng kiêu ngạo khó thuần phục của thiếu niên, đôi môi đỏ mọng siết chặt lại, không nói gì nữa.
Từ Miêu Miêu thật sự cũng không biết Đào quý phi cuối cùng thì muốn làm cái gì, chỉ biết Chu Ngọc Vĩ kia muốn mượn Đổng Du Bách để hại bà ấy, nhưng mà sao y lại cảm thấy được tiểu bạo quân đã biết mọi chuyện rồi vậy?
"Meo!" Các ngươi đừng cãi nhau nữa, mau nghĩ cách đi, không kịp giờ nữa rồi!
m thanh của Từ Miêu Miêu khiến hai người hoàn hồn, Chu Tu Nghiêu nói: "Thời gian không còn nhiều nữa, bây giờ ngươi tốt nhất nên bắt đầu nghĩ cách xoay sở đi."
Đào quý phi cũng rũ mắt xuống suy nghĩ, sau đó chậm rãi lùi hai bước, ngồi trên tháp quý phi, siết chặt tay của Từ Miêu Miêu: "Sợ rằng không còn kịp nữa rồi!"
Bà ấy đã cất giấu lâu như vậy, sợ rằng... giấu diếm không được nữa.
Cho dù muốn loại bỏ tất cả thì sợ rằng cũng không có cách nào đưa hết ra khỏi cung được, không thể tránh khỏi tai mắt ngầm của Chu đế.
Chu Tu Nghiêu nghe vậy thì nhíu mày: "Hôm nay là ngày giỗ của ông ấy, cuối cùng thì bà định làm cái gì?"
Đào quý phi cắn môi, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Từ mười năm trước, bản cung đã thắp đèn chong, cúng bái cho bài vị của người ấy."
Chu Tu Nghiêu khó có thể tin được mở to mắt, dường như không nghĩ rằng một người sáng suốt như Đào phi mà lại phạm phải một sai lầm cấp thấp như vậy.
Chẳng lẽ bà ấy lại không biết được đây là hậu cung, cúng bái cho một bài vị của ngoại nam, đây là tội thế nào chứ?
Hơn nữa, nam tử này còn là cái gai trong mắt trong tim của Chu đế.
Đào quý phi cười khổ một tiếng: "Thôi, dù sao đi nữa..."
Chu Tu Nghiêu nhìn thấy khuôn mặt cô đơn với giọng nói khàn khàn của đối phương, không hiểu vì sao dường như nhìn thấy mẫu phi của mình thông qua đối phương, thật ra hắn không còn nhớ nhiều về những chuyện trước năm ba tuổi, nhưng mà mười năm này sống ở trong cung Ngọc Tâm, dường như cũng nhìn theo những thứ đôi phương từng nhìn, năm đó, bà ấy có khờ khạo như vậy không? Có ngu ngốc như vậy không?
Chu Tu Nghiêu liếc mắt nhìn sâu về phía của Đào quý phi, giống như đang làm nên một quyết định gì đó, nói: "Cũng không phải là không thể xoay chuyển được. Bây giờ ngươi..."
Chu Tu Nghiêu đến gần, nhỏ giọng căn dặn, sau đó Từ Miêu Miêu với vẻ mặt lờ mơ nâng đầu nhỏ lên, chạy thật nhanh, mau chóng rời khỏi.
Đào quý phi nhìn thấy bóng dáng của Chu Tu Nghiêu, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Gần nửa canh giờ tiếp theo, Đào quý phi dựa theo cách của Chu Tu Nghiêu, nahnh chóng sửa lại những thứ ở trong tẩm điện.
Bởi vì không biết sao chuyện này lại bị lộ ra ngoài được nên bây giờ bà ấy vẫn không tin tưởng người trong cung Đào Nhiễm, chỉ có hai người là bà ấy và Tào ma ma, may là vẫn hoàn thành được.
Động tác của Chu Tu Nghiêu vậy mà vẫn rất nhanh chóng, lấy một cái bọc đến đây, đưa cho Đào quý phi, trước khi Đào quý phi nhận lấy thì đôi mắt tối đen như mực mang theo sự âm hiểm, nói: "Mọi chuyện xong hết cả rồi, đưa cho ta."
Đào quý phi: "Đương nhiên."
n tình này, bà ấy nhớ kỹ.
Quả nhiên, sau nửa canh giờ, Tào ma ma vội vàng chạy tới: "Nương nương, Hoàng thường và Từ phi đang đến đây, sợ rằng sắp tới rồi."
Đào quý phi ừ một tiếng, khoát tay áo, Tào ma ma lui ra canh giữ ở trước cửa điện. Từ Miêu Miêu ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt của nữ tử xinh đẹp đang nhìn cửa điện đóng chặt, chỉ mới ba mươi tuổi, là độ tuổi tốt đẹp nhất nhưng đã mệt nhọc hơn mười năm ở trong hậu cung này.