Chương 16

Chu Ngọc Vĩ nói: “Cẩu nô tài này, còn không mau nói, rốt cuộc tại sao ngươi đắc tội Tuyết Đoàn của quý phi?”

Vương công công lập tức bắt đầu vái lạy, thái độ thành khẩn, trên mặt lộ ra vẻ oan ức: “Điện hạ, nô tài thật sự bị oan, người... người phải tin nô tài, nô tài thật sự chỉ đang dặn dò một tiểu thái giám làm việc, kết quả, kết quả là...”

Vừa dứt lời còn cố tình đảo mắt nhìn qua Từ Miêu Miêu đang nằm trong lòng Đào quý phi.

“Kết quả thế nào?” Hai chủ tớ Chu Ngọc Vĩ kẻ hát người hò, khiến Từ Miêu Miêu tức xù lông, meo! Đây chính là đang ức hϊếp y không thể nói tiếng người đây mà!

Chỉ thấy Vương công công bắt đầu rơi nước mắt, oan ức nói: “Kết quả là... nô tài vừa ngẩng đầu lên đã thấy thú cưng của quý phi nương nương đột nhiên vươn móng vuốt về phía bọn nô tài, cào mặt nô tài thành như vậy. Nô tài... thật sự không có đắc tội tiểu chủ tử này!”

Vương công công lại bắt đầu dập đầu, từ trong ra ngoài của những câu này đều là đang nói: Ông ta vô tội, là do Tuyết Đoàn cào người khác vô lý.

Lúc này, thái độ của Chu Ngọc Vĩ bỗng thay đổi: “Lời này đều là thật sao?” Vương công công vội vàng đáp lại. Từ Miêu Miêu meo lên một tiếng, muốn lao về phía hắn ta, lông mèo xù lên, sẵn sàng chiến đấu! Quả thật là đang bắt nạt trên đầu ông đây mà, sao có thể tha thứ được! Nhưng Đào quý phi đã kéo y trở về, y ngẩng đầu lên, đôi mắt hai màu tràn ngập vẻ tủi thân, Đào quý phi nhéo nhẹ tai của y, không hiểu sao lại trấn an được Từ Miêu Miêu.

Dù sao cũng là chủ nhân của y, không thể hèn nhát được.

Đào quý phi nhìn về phía Chu Ngọc Vĩ.

Chu Ngọc Vi khó xử nhìn Đào quý phi: “Nương nương xem thử chuyện này, nếu sớm biết là hiểu lầm, ta đã không đến đây một chuyến, vốn cho rằng cẩu nô tài này gây ra chuyện, bây giờ xem ra...”

Hắn ta không tiếp tục nói nữa, ánh mắt dừng lại, nhìn về phía Từ Miêu Miêu vẫn đang giương đôi mắt hai màu lên nhìn chằm chằm hắn ta.

Chu Ngọc Vĩ dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Vương công công này là do mẫu phi cố ý để lại cho ta, từ nhỏ đã theo hầu hạ ta, ta luôn xem hắn là một nửa người thân...”

Ý tứ trong lời nói này đều là muốn Đào quý phi cho hắn ta một lời giải thích.

Từ Miêu Miêu chột dạ, không khỏi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt mèo chăm chú nhìn Đào quý phi: “Meo~” là bọn họ bắt nạt người khác trước!

Đào quý phi xoa đầu Từ Miêu Miêu, sau đó mới nhìn Chu Ngọc Vĩ: “Ồ? Vậy Thất hoàng tử muốn thế nào?”

Chu Ngọc Vĩ vòng vo một hồi mới nói: “Nương nương, người xem chuyện này, ta cũng không biết thế nào, nhưng yêu sủng này của nương nương thật sự quá nghịch ngợm, chi bằng để ta mang về dạy dỗ hai ngày, sau đó sẽ trả lại cho nương nương, thế nào?”

Hắn ta vừa nói ra những lời này, Từ Miêu Miêu đã tức giận đến mức suýt nữa cào chết hắn ta, thật không biết xấu hổ, trước đây lúc là huynh đệ họ hàng, y còn cảm thấy tên này rất giống một con chó nhỏ, sau bây giờ hắn ta lại không biết xấu hổ như vậy?

Cho hắn ta dậy dỗ hai ngày, cái mạng mèo này của y còn giữ được hay không?

Nhưng mà trước khi Từ Miêu Miêu nổi giận, lại chợt nghe thấy Đào quý phi cúi đầu khẽ cười một tiếng.

Chính điện của cung Đào Nhiễm vốn luôn yên tĩnh, âm thanh của Đào quý phi rất dễ nhận ra, tiếng cười đầy giễu cợt cực kỳ rõ ràng.