Năm đó Chu Đế cầu mà không có được Ngọc Phi nương nương, sau đó tuy rằng đã vào cung, nhưng Ngọc Phi nương nương vẫn luôn không vui, cũng không quan tâm đến Chu Đế.
Đúng lúc đó, Từ phi có dung mạo giống Ngọc phi đến ba phần, tạo được niềm vui cho Chu Đế, được sủng ái vô cùng, Thất hoàng tử được sinh ra sớm hơn tiểu bạo quân hai năm, bây giờ đã mười lăm tuổi, cũng là vị hoàng tử được sủng ái nhất.
Bởi vì Từ phi, kiếp trước cả nhà bọn họ đều dựa vào vị Thất hoàng tử – Vĩ Vương này, kết quả cả nhà bị gϊếŧ.
Từ Miêu Miêu run rẩy, cảm thấy đợi sau khi y khôi phục lại được dáng vẻ con người, nhất định phải thương lượng chuyện này với ông nội...
Nhưng mà sau đó lại nghĩ, nếu như không phải bản thân y đã trải qua một lần, có lẽ y cũng không tin.
Cũng không thể nói thẳng ra rằng sau này tiểu bạo quân sẽ trở thành bạo quân, muốn tiêu diệt cả nhà bọn họ đúng không?
Chỉ sợ nhà họ Từ không chỉ không tin, ngược lại còn bởi vì một câu nói của y, hoặc là không làm, đã làm thì làm tới cùng mà gϊếŧ chết tiểu bạo quân.
Nhưng nếu lỡ như không gϊếŧ được hắn... kiếp này e rằng còn thảm hơn cả kiếp trước.
Nếu tiểu bạo quân đã có bản lĩnh sống trong hoàng cung này đến năm mười ba tuổi, chỉ sợ cũng có năng lực của riêng mình...
Là người của thế gia, Từ Miêu Miêu đã quen nhìn những chuyện bẩn thỉu ở phía sau, cũng không cho rằng những người ở trong cung này sẽ có lòng dạ tốt đẹp bao nhiêu, đám người kia đều là lòng dạ đen tối, hắn cũng không phải thiếu niên đơn thuần vô tội gì.
Từ Miêu Miêu quyết định vẫn cứ ôm đùi lớn của tiểu bạo quân như trước đi.
Từ Miêu Miêu nhìn hai người kia, nhớ đến lời nói của ông nội ở kiếp trước, ông nói rằng lúc trước mèo của Đào quý phi là bị Thất hoàng tử ném xuống ao, Thất hoàng tử tin tưởng Vương công công như vậy, chỉ sợ ông ta chính là người ra tay.
Từ Miêu Miêu lặng lẽ nhảy lên hòn non bộ, âm thầm mài dũa móng vuốt lên hòn non bộ sáng loáng, phát ra ánh sáng lạnh lùng dưới ánh mặt trời: Ha ha ha, thù mới hận cũ, vậy thì trả cùng một lúc đi!
Vì vậy, hai thái giám vốn dĩ đang ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, đột nhiên cảm thấy trên đầu có cái gì đó không đúng, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một vật thể màu trắng như tuyết từ trên hòn non bộ nhảy xuống.
Từ Miêu Miêu giơ năm móng vuốt sắc nhọn vô cùng oai phong lên: Ta đánh ngươi! Cào chết ngươi!
Chờ cho đến khi hai kẻ dám giở thủ đoạn sâu lưng bị cào đến nở hoa, trước khi hai tên thái giám nổi giận, Từ Miêu Miêu đã nhanh chân bỏ chạy.
Hai tên thái giám bùng lửa giận, hét lên một tiếng rồi đuổi theo, nhưng sao có thể nhanh bằng Từ Miêu Miêu.
Nhưng mà Từ Miêu Miêu không hề biết, không biết Chu Tu Nghiêu đã đi theo từ lúc nào, hắn luôn lẳng lặng trốn trong bóng tối, chứng kiến toàn bộ chuyện vừa xảy ra.
Đôi đồng tử u ám nhìn theo vật thể màu trắng tuyết chạy trốn kia, đôi mắt phượng sâu thẳm lóe lên ánh sáng, sau đó lại bị cỏ dại che phủ, đợi đến khi gió nổi lên, cỏ dại lay động, lại không nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên nữa.
Chu Tu Nghiêu âm thầm trở lại cung Ngọc Tâm, vốn dĩ đã chuẩn bị sẽ bị đói, nhưng lúc bước vào chính điện, lại ngửi thấy mùi cá khô.
Động tác của Chu Tu Nghiêu cứng đờ, ngửi thấy mùi thơm của cá khô, trong đầu hắn lập tức hiện lên cảnh tượng vừa rồi ở Ngự hoa viên, hắn kéo lê bước chân nặng nề đi tới, đi đến một góc khuất, quả nhiên phát hiện hơn mười mấy con cá khô nhỏ.