Vì không cần kính trà thân nhân trưởng bối, cũng không cần đi dạo nơi ở đã quá quen thuộc này, sau khi hai người rời giường, Thượng Quan Tầm dẫn cháu gái mình đi vào cấm địa của núi thần, thắp hương cho tổ tiên các đời cùng với bài vị của cha mẹ huynh trưởng, sau đó hai người nắm tay nhau đi lang thang ở trên núi. "Thúc thúc, Oánh Oánh có việc muốn nói với chàng."
Thượng Quan Tầm liền dừng bước chân, bên cạnh vừa lúc có khối đá thạch trơn bóng, Thượng Quan Tầm thuận thế ôm người vào trong lòng ngực ngồi lên tảng đá.
"Nói đi, có chuyện gì mà làm bảo bối nhỏ nhà ta khó xử thế?"
"Là chuyện về tứ quốc, con đã suy nghĩ rất lâu rồi, nếu không phải vì tứ quốc thì cha mẹ cùng các tộc nhân cũng không phải bỏ mình như vậy, cho tới bây giờ cũng chỉ còn lại hai người chúng ta, sau này dựng dục con nối dõi quá khó khăn, nếu tương lai tứ quốc lại gây loạn một lần nữa, nếu chúng ta lại xảy ra chuyện gì thì truyền thừa thần giáo cũng bị cắt đứt, hơn nữa con không muốn chúng ta và cả con cái chúng ta sau này phải gánh cái trách nhiệm này trên lưng nữa."
Thượng Quan Tầm kinh ngạc nhìn cô cháu gái nhỏ, trong ấn tượng của ông, tiểu nha đầu rất bài xích ông, chỉ biết xem những loại sách vở không thực tế, không nghĩ rằng nàng sẽ có ý nghĩ như vậy.
"Ta sẽ bảo hộ nàng cùng hài tử nên nàng hãy yên tâm đi."
Nghĩ đến sau này ông sẽ có con của chính mình, nếu là con gái thì tốt, thơm tho mềm mại như nàng khi còn nhỏ vậy.
"Chính là con sợ hài tử về sau lại giống như con bài xích thân nhân của mình, hơn nữa... Con muốn thúc thúc chỉ có mình con thôi, không muốn chia sẻ chàng cho người khác đâu, có là con gái mình cũng không được, nếu chàng thay lòng đổi dạ thì con rời nhà bỏ trốn luôn."
Tiểu cô nương ôm chặt eo ông vô cớ gây rối, vừa rồi ông nghe nàng nhắc đến hài tử nên theo bản năng xem nhẹ vấn đề này.
"Thế Oánh Oánh có đối sách gì, không ngại thì nói cho thúc thúc biết đi."
Vì người trong lòng ngực, có muốn ông hủy diệt cả thiên hạ này thì ông cũng bằng lòng.
"Thúc thúc, chúng ta chọn ra một minh chủ thống nhất tứ quốc đi, có chúng ta trợ giúp, không đánh mà thắng thì càng tốt, chờ đến khi tứ quốc thống nhất sẽ không bao giờ có chiến sự nữa."
Thượng Quan Tầm trầm tư, thần giáo đã tồn tại mấy trăm năm nay, chỉ có một chức trách duy nhất là bảo hộ cho bá tánh trên thiên hạ này, không can dự vào việc triều chính của quốc gia, nhưng ông không giống như vậy, từ trước đến nay ông không phải là người tuân theo thế sự, ông làm việc gì cũng đều dựa vào tùy tâm sở dục, quan trọng là ông có muốn, có nguyện làm hay không thôi.
Ông không thèm để ý không đại biểu nàng và hài tử về sau cũng không để ý, còn có những người luôn trung thành với thần giáo bao đời nay, ông chẳng quan tâm người đời nói ông là con người máu lạnh vô tình, nhưng ông cũng không muốn thương tổn đến những người đã đối xử tốt với mình. Biện pháp mà tiểu nha đầu nói trước mắt là đơn giản nhất, chỉ có thống nhất mới không hở chút là thiên hạ đại loạn.
"Chuyện này ta sẽ lên kế hoạch thật tốt, nàng đừng lo lắng, nhiệm vụ của nàng bây giờ chính là nhanh nhanh sinh cho thúc thúc hài tử thôi."
Thượng Quan Tầm ôm cháu gái hôn một cái, bàn tay lại không thành thật sờ sờ khắp nơi.
"Thúc thúc, đây là ở bên ngoài, chàng đừng xằng bậy, hơn nữa sáng nay người đã đáp ứng rồi, hôm nay không làm nữa, nói phải giữ lời."
Thượng Quan Tầm có chút ảo não, vì sao mình lại đáp ứng chứ, rõ ràng là biết vật nhỏ này giả vờ đáng thương thôi nhưng thấy nước mắt của nàng ông lại chịu không nổi, xem ra đời này của mình thua trên tay nhóc con này rồi.