Trong Vọng Nguyệt Các, Lạc Triệt đang nằm trên ghế quý phi, nheo mắt lười nhác, trên tay đang nghịch trâm ngọc hoa đào, yên tĩnh nhớ về một vài việc.
Lạc Triệt đang đếm lại quỹ đen của nguyên chủ, phát hiện rất khả quan, nàng móc trong bao ra mấ trăm lượng ngân phiếu, vạn nhất hoàng hậu phát hiện nàng là hàng giả, nàng có thể tìm đường chạy bất cứ lúc nào.
“Tiểu thư, nên dùng thiện ròi.” Nguyệt Nha bên ngoài nói.
Lạc Triệt ngẩng đầu: “Tới rồi.”
Cái gọi là không thể tránh, dù sao hôm nay nhất định phải đi Khôn Trữ Cung, nàng chỉ cần không để bản thân lộ ra quá nhiều sơ xuất.
Sáng sớm một tia nắng xuyên qua cửa sổ rọi lên khuôn mặt của Lạc Triệt, làn da trắng mịn như ngọc, ngũ quan lãnh đạm cực kỳ thanh thoát, ánh mắt lại ôn nhu trong veo, càng thêm vài phần linh khí.
Tiểu Văn cung kính cài thêm châm ngọc cho nàng.
Lạc Triệt thăm dò : “Ta đi Khôn Trữ Cung, cần báo cho thái tử không ?”
Tiểu Văn nhẹ nhàng nói: “Tống tiểu thư chỉ cần phái cung nữ đi truyền lời là được.”
Cũng chính là nói nàng bây giờ có quyền lợi ra vào Đông Cung, Lạc Triệt trầm ngâm: :”Nếu như ta muốn rời khỏi hoàng cung ?”
Tiểu Văn kinh ngạc: “Tống tiểu thư muốn xuất cung sao? Vậy phải cần lệnh bài xuất cung, ta nhớ rằng, lệnh bài của người…” Lời nói bị thu lại, Tiểu Văn không dám nói.
Dù sao Tống Tử Câm sau khi trở thành thϊếp, tiêu chuẩn ăn mặc ngủ nghỉ đều bị giảm đi rất nhiều, đến mức mất đi một số quyền lợi của con nhà quyền quý.
Lạc Triệt hơi chau mày, Tống Tử Câm cam nguyện làm thϊếp, liều lĩnh từ bỏ rât nhiều thứ, nàng có thể tranh cãi với hoàng hậu người mã đã dưỡng nàng từ bé, từ đó không còn tham gia yến tiệc, một tiểu thư danh giá phải làm thϊếp chính là sự sỉ nhục, nhưng nàng không chút để ý, như con thiêu thân cuồng nhiệt lao vào đốm lửa.
Về sau, vì luôn không được thái tử sủng ái, mới có thể trở nên điên rồ.
Lạc Triệt hắng giọng, lắc lắc đầu, là do những tiểu ca ca trong kinh thành không đẹp trai, hay là tiểu thư thế gia cao cao tại thượng không biết thưởng thức.
Thích ai không thích lại cứ đi thích nam chính. Thái tử điện hạ la kẻ cả kinh thành vừa nghe tiếng đã sợ, còn là kẻ sau khi hắc hóa một lòng chỉ hướng về bạch nguyệt quang, thật đáng thương!
Sau khi Lạc Triệt ăn sáng, lê nhẹ bước ra khỏi vọng nguyệt các. Nàng vốn dĩ muốn phái thuộc hạ đi truyền lời cho thái tử, nhưng sau một hồi cân nhắc, nàng đột nhiên cảm thấy mình mấy hôm trước vẫn chưa đủ “tình thâm” !
Nàng cần tiếp tục nỗ lực !
Thế là Lạc Triệt trực tiếp đi tẩm cung của thái tử, tiếp tục một màn diễn.
Hai nha hoàn theo phía sau nàng, đúng lúc Lạc Triệt nhìn thấy một cung điện cao to khí thế, nàng vội vã đi về phía đó, Tiểu Văn vội vàng hỏi: “Tống tiểu thư, người không phải muốn đi gặp thái tử sao.”
Lạc Triệt gật gật đầu: “Đúng vậy”
Tiểu Văn biểu cảm cổ quái: “Nhưng ngài đi sai hướng rồi, toà cung điện phía Bắc mới đúng.”
Lạc Triệt ngây ngốc, ánh mắt nhìn về phía hành lang cạnh cung điện trong lòng nghĩ, rõ ràng phần giữa cung điện tốt như vậy lại không ở, cẩu thái tử phải chăng cố ý!
Lạc Triệt ngại ngùng: “Ngươi xem, ta vội vàng gặp hoàng hậu cô cô mà nhìn nhầm đường.” Không, nàng căn bản không phải nhầm đường mà.
Lạc Triệt suốt quãng đường đi đều cẩn thận, cuối cùng cũng đi đúng hướng, trực tiếp xuyên qua hành lang tới cung điện. Đột nhiên một cung nữ từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy nàng cung kính hành lễ: “Nô tì tham kiến Tống tiểu thư.”
Lạc Triệt hỏi: “Thái tử điện hạ ở nơi nào?”
Cung nữ không thèm ngẩng đầu nói: “Thái tử điện hạ có việc gấp cần xử lý, hiện không tiện gặp, Tống tiểu thư mời ngài quay về.”
Lạc Triệt chau mày: “Ngươi không đi truyền lời, sao biết thái tử không gặp ta?”
Cung nữ ngẩng đầu nhẹ liếc nàng, ánh mắt đầy sự khinh thường: “Tống tiểu thư mời quay về.”
Nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa đào của cung nữ, Lạc Triệt chau mày, như nghĩ đến điều gì hỏi: “Ngươi tên gì?”
Cung nữ lễ nghĩa rất chu toàn, vẻ mặt cung kính đáp: “ Nô tì tên Trầm Bích.”
Trong tiểu thuyết, Trầm Bích chính là người nói cho Tống Tử Câm biết nàng ta là kẻ thế thân, lúc đó trùng hợp nguyên chủ cầu mà không được, sau đó Tống Tử Câm điên rồi.
Nguyên chủ mỗi lần cầu kiến thái tử, Trầm Bích đều trả lời như vậy, kì thực nàng ta căn bản không có truyền lời!
Lạc Triệt lạnh mặt, cả người như phát ra bụi nhẹ giọng nói: “Tiểu Văn, vả miệng.”
Tiểu văn giật mình, Trầm Bích là cung nữ bên người thái tử, nàng không dám a!
Lạc Triệt nhàn nhạt nói: “Tiểu Văn, ta không tần cung nữ không biết nghe lời bên cạnh hầu hạ ta.”
Tiểu Văn mở to hai mắt, khó khăn bước lên phía trước, giơ bàn tay lên.
Trầm Bích phẫn nội: “Tống tiểu thư, nô tì là người của thái tử, ngài không có tư cách quản ta.”
Lạc Triệt chớp chớp mắt, khẽ cười: “Nhìn ngươi không vui.”
Tiểu Văn vung tay một tiếng “ba” vang lên, Trầm Bích che mặt, hung dữ nhìn Lạc Triệt.
Lạc Triệt nghĩ nàng trong nguyên tác lừa gạt Tống Tử Câm như thế nào, lại lạnh giọng nói: “Dám trợn mắt với ta, lại đánh.”
Tiểu Văn cắn răng, lại “ba” một cái tát nữa.
Lạc Triệt nhàn nhạt: “Ta lớn tới ngần này, cũng chưa ai dám ngỗ ngược với ta như thế này.”
Trầm Bích che mặt, cúi đầu không dám nói chuyện. Bởi vì lúc này nàng đột nhiên nhớ tới, Tống Tử Câm tuy chỉ là một người thϊếp, nhưng nàng có hoàng hậu cô cô chống lưng, không thể đắc tội nha !
Lạc Triệt trầm mặc ngữ khí nhẹ nhàng: “Bỏ đi, thái tử đã có việc như vậy, lần sau ta lại tới.”
Nói xong nàng vội vã quay người rời đi.
Dù sao lần này cũng đánh người của thái tử, vẫn là nên rút lui trước.
Nguyệt Nha ngây ngốc nhìn Lạc Triệt, cảm thấy Lạc Triệt ban nãy cực kì có khí chất, nàng vui vẻ hỏi: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu ?”
Lạc Triệt không ngừng bước nói: “ĐI Khôn Trữ Cung, gặp hoàng hậu cô cô.”
Mấy khắc sau bóng nàng dần dần đi xa.
Trong thư phòng, tiểu thái giám mang chuyện ban nãy xảy ra nói cho thái tử, bao gồm cả thái độ khẩu khí của Lạc Triệt, mô phỏng như thật.
Thái tử vuốt ngọc bội, nhướn mày: “Cho nên nàng sau khi đánh cung nữ của ta liền rời đi ?”
Thuý công công nói: “Vâng”
Hắn nhìn xuống nói: “Ngươi xử lý cái kẻ tên là cung nữ Trầm Bích kia đi.”
Thuý công công kinh ngạc, dè dặt hỏi lại: “Thái tử điện hạ là nói ?”
“Người không hiểu quy tắc, ta không cần.”
-----------------------------------------------
Trong Khôn Trữ Cung, hoàng hậu kéo tay Trầm Lặc nghẹn giọng: “Gầy rồi !”
Lạc Triệt cẩn thận nói: “Cô cô cũng gầy rồi.”
Trong mắt hoàng hậu rưng lệ, kéo Lạc Triệt ngồi xuống, đau lòng nói: “Đứa bé của bổn cung, vốn dĩ là đoá hoa được nuôi dưỡng trong nơi phú quý, thái tử quá uỷ khuất ngươi, còn để ngươi làm thϊếp!”
Lạc Triệt cười: “Ta yêu chàng, không hối hận.” Nguyên chủ chính là nghĩ như vậy, Lạc Triệt nhìn ánh mắt ôn hòa của hoàng hậu, trong lòng cũng dần thả lỏng.
Ai ngờ hoàng hậu đột nhiên khóc lên: “Đứa nhỏ này mới một tháng không gặp bổn cung đã xa lạ như vậy rồi, rôt cục phải chịu uỷ khuất đến mức nào ? Còn cư xử phép tắc như vậy, tới cũng tới rồi, còn truyền gì ?”
Lạc Triệt giật giật khóe môi.
Hoàng Hậu lúc thì tự mình độc thoại, lúc lại nói cảm thấy có lỗi với phụ mẫu Tống Tử Câm, lúc sau nói đau lòng cho hoàn cảnh của Lạc Triệt.
Hoàng hậu đột nhiên nhớ đến gì đó, hỏi Lạc Triệt: “Ngươi và thái tử đã viên phòng chưa ?”
Lạc Triệt ho vài tiếng, đỏ mặt, nam chính vì nữ chính mà quyết tâm thủ thân như ngọc, nàng nghĩ một chút rồi thành thật nói: “Chưa từng.”
Hoàng hậu chợt đứng thẳng, tức giận: “Hắn dám, hắn cho rằng hắn là ai, một thái tử nhỏ nhoi, tương lai có thể trở thành hoàng đế hay không còn chưa chắc chắn vậy mà dám ức hϊếp ngươi!”
Hoàng hậu của ta lợi hại rồi, Lạc Triệt mở to mắt nuốt nước bọt: “Cô cô, ta nghi ngờ thái tử hắn …”
Hoàng hậu bị tiểu chất nữ ngoan ngoãn kéo tay áo, liền mềm lòng.
Lạc Triệt thật thà nói: “ Có khả năng là không được.”.