Chương 4: Hôm Sau, Lạc Triệt Đứng Ở Con Đường ….

Hôm sau, Lạc Triệt đứng ở con đường mà thái tử nhất định phải đi qua.

Nguyệt Nha cười cười nói: “Tiểu thư, thái tử điện hạ nhất định sẽ đi qua đây.”

Lạc Triệt mặt lạnh, không kiên nhẫn nói: “Cần ngươi nói à!”

Ánh mắt Nguyệt Nha sáng lên, mày giãn ra nói: “Tiểu thư cuối cùng cũng giống với bình thường, mấy ngày trước người rầu rĩ không vui, khiến nô tỳ vô cùng lo lắng.”

Tiểu Văn ở bên phối hợp cười cười.

Lạc Triệt miệng co rút, đây là lần đầu tiên nàng diễn kịch, nhưng xem ra vẫn là hợp cách.

Đến thời điểm hiện tại, người mà nàng tín nhiệm chỉ có Nguyệt Nha, Tiểu Văn là người Đông Cung, rất có khả năng là tai mắt do thái tử phái đến. Nguyên chủ vì để trở thành thị thiép của thái tử, các yêu cầu đưa ra cũng giảm rồi.

Cổ đại thông dụng việc mua bán thị thϊếp, tuy thái tử không thể coi nàng là lễ vật để tặng người ngoài, nhưng làm thϊếp địa vị thấp là sự thật không thể chối cãi.

Nếu không phải Tống Tử Câm có hoàng hậu cô cô chống lưng, dự đoán chắc sẽ rất thảm.

Còn việc tại sao Tống Tử Câm là chất nữ của hoàng hậu nhưng lại chỉ có thể làm thϊếp, đâu cũng có nguyên nhân.

Trong nguyên tác mẹ đẻ của thái tử sớm đã qua đời, có thể nói nguyên nhân cái chết có liên hệ trực tiếp tới hoàng hậu, thái tử vì muốn sỉ nhục hoàng hậu, cố ý để Tống Tử Câm làm thϊếp

Không sai, nam chủ từng là một đứa trẻ đáng thương, hiện tại đã tăng cấp bị hắc hoá, ma lại còn thành kẻ siêu cấp biếи ŧɦái, mà nàng trước đây rất thích kiểu nhân vật như này.

Nhưng hiện tại, Lac Triệt thật sự rất hy vọng bản thân chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết này.

Lạc Triệt cắn cắn môi hỏi: “Đã sắp tới buổi trưa rồi, sau thái tử vẫn chưa tới?”

Nàng đợi sắp 2 canh giờ rồi, tính cách có tốt đi chăng nữa lúc này cũng sắp không nhịn nổi rồi.

Tiểu Văn bất lực, Lạc Triệt vội vàng giả thành một dạng tình thâm thắm thiết: “Một tháng này, ta ăn ngủ không yên, ngày đêm chờ mong thái tử quay về, đợi một buổi sáng đã là gì, ngược lại thấy tủi thân cho hai ngươi.”

Lạc Nha vội vàng nói: “Tiểu thư người nói cái gì vậy, đây là bổn sự của nô tì !”

Tiểu Văn cũng vội vàng khuyên: “Tống tiểu thư một mặt tình thâm, thái tử sẽ có một ngày để người vào trong mắt.” Nghe xem, đều mới dậy thì mười ba mười bốn tuổi, Tiểu Văn thông minh như đang nhắc khéo Nguyệt Nha.

Lúc này, bóng dáng thái tử cuối cùng cũng xuất hiện ở cửa cung điện, hắn một thân huyền y, thờ ơ như đang nhàn rỗi đi trên mây, phía sau là cấm vệ quân canh phòng nghiêm ngặt, uy khí bức người.

Lạc Triệt chân có chút run, bước qua khom người hành lễ: “Thϊếp thân bái kiến điện hạ.”



Thái tử dừng bước, nhìn xuống Lạc Triệt, con ngươi lấp loé màu máu. Lạc Triệt đột nhiên nghĩ tới một câu bình luận có lượt like rất cao của một độc giả: Thiếu niên mặc huyền y và ngự lâm quân đồng hành, không phải đi tịch biên thì cũng là đi gϊếŧ người !

Cũng chính là nói hiện tại nam chính muốn đi gϊếŧ người ?

Lạc Triệt chớp mắt dựng tóc gáy, trên mặt mang theo nụ cười ngoan ngoãn hiền lành, kéo lấy tay áo thái tử lay lay lắc lắc, giả vờ bộ dạng nhõng nhẽo: “Điện hạ, thϊếp thân đợi chàng rất lâu rồi.”

Trong mắt thiếu nữ một mảnh ấm áp tình thâm, hắn cảm nhận được ống tay áo hơi có sức nặng, nhàn nhạt nói: “Buông tay.”

Lạc Triệt lập tức thuận thế buông tay, ôn hoà nói: “Điện hạ, thϊếp đã một tháng không gặp chàng, nằm mơ cũng muốn từng giờ từng phút bên cạnh chàng…”

Nói xong, nàng giả vờ ngại ngùng cúi đầu, trong lòng cảm thấy bản thân nói lời rấ sến sẩm, không còn cách nào, Lạc Triệt chưa yêu đương bao giờ. đành phải oan ức nam chính rồi.

Thái tử đột nhiên duỗi tay miết lấy cằm nàng, con mắt sâu xa đầy nguy hiểm, dường như nhìn thấu con người khác của nàng.

Nàng hiểu ! Không phải hắn đang nhớ đến nữ chủ bạch nguyệt quang sao ? Lạc Triệt bị hắn nhìn bất giác phát run, lại nỗ lực để bản thân chấn tĩnh lại. Vừa gặp được tên nam chính này, nàng đã hoài nghi bản thân có phải đã mắc bệnh Parkinson

(Parkinson: là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và mất ổn định tư thế và dáng đi.)

Cảm nhận được hàm dưới bị ngón tay niết, Lạc Triệt chớp chớp mắt, gắng nén gương mặt đang ửng hồng, biểu tình chân thành nói: “Điện hạ, thϊếp thân hâm mộ chàng rất lâu rồi, chàng tối nay đến viện của ta được không?”

Nam chính đã quyết vì nữ chính thủ thân như ngọc, Lạc Triệt không chút lo lắng.

Con ngươi trong suốt sạch sẽ, bỗng trầm lắng xuống, toát ra ánh sáng ấm áp, lại chẳng có nửa điểm ái mộ mê muội.

Thái tử nhìn nàng ta, đột nhiên cười nói:” Được thôi.”

Lạc Triệt đông cứng, ánh mắt lấp lóe một tia kinh ngạc, thái tử từ nhìn xuống dưới nàng, như đang chờ nàng trả lời.

Lạc Triệt lập tức cong mày cười, đôi mắt ngập tràn kinh hỉ: “Vậy tốt quá rồi, thϊếp thân sẽ đặc biệt làm bánh ngọt cho chàng, đợi điện hạ quay lai nếm thử.”

Thái tử rời tầm mắt, nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay, dường như sắp không khống chế được cỗ sát ý, nhanh chóng đẩy nàng ta rời đi.

Lạc Triệt bị đẩy lùi vài bước. trong lòng thầm chửi, trên mặt lại thâm tình trông theo bóng lưng thái tử.

Nguyệt Nha nói: “Tiểu thư, chúng ta về thôi.”

Mãi cho đến khi bóng lưng thái tử biến mất hẳn, Lạc Triệt mới thu hồi tầm mắt, nam chính rác rưởi, lại còn đẩy nàng !



Tiểu Văn nghi hoặc hỏi: “Tống tiểu thư lam bánh ngọt cho thái tử khi nào vậy?”

Lạc Triệt đáp nói: “Sáng nay ta làm.”

Tiểu Văn vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Nguyệt Nha lời lẽ hùng hồn nói: “Tiểu thư nhà ta còn thêm một bát nước vào, mà cả quá trình chỉ dẫn rất khó khăn.”

Lạc Triệt là một trạch nữ, chỉ biết úp mì sao cho ngon, còn loại việc làm bánh này, vừa nhìn là biết không hợp với phong cách nàng.

Nàng rõ ràng không biết làm …

Tiểu Văn miệng vừa bĩu, nàng lúc đó còn cho rằng Tống tiểu thư đang làm loạn trong phòng bếp.

Lạc Triệt quay về Vọng Nguyệt Các, nói đến Vọng Nguyệt Các, là nữ phụ sau khi chuyển vào sống mới đổi tên, bởi vì tên của nữ chính là Lung Nguyệt, Vọng Nguyệt… Vọng Nguyệt, đủ ý vị thâm sâu nhỉ ?

Có vẻ như mỗi lần gặp được nam chính hắn đều đang gϊếŧ người, không thì là đã gϊếŧ người hoặc đang trên đường đi gϊếŧ người, Lạc Triệt nhớ về nhan sắc thịnh thế của nam chủ, cảm thấy uổng phí cho gương mặt đó !

Do buổi tối nay thái tử sẽ qua, hai nha hoàn đều rất hưng phấn, đang chỉ đạo tất cả các nha hoàn quét dọn sân trong, đến mức Trương đại nương ở phòng bếp cũng bị sai đi làm việc, Lạc Triệt ngồi ở trên ghế đá, miệng cắn hạt dưa, trong đầu hồi tưởng về những bộ phim cung đấu đã từng xem.

Đúng vật, Chân Hoàn Truyện 76 tập nàng cũng đã xem hết, chút truyện ngôn tình cổ đại này sợ cái gì, chỉ cần nàng có thể thăng cấp thành Sùng Khánh Thái Hậu. Triệt nhi !

Lạc Triệt hung hăng nắm lấy hạt dưa, biểu tình dữ tợn.

Tối muộn, bên cạnh cửa lớn bày nến đỏ, Lạc Triệt dựa trên ghế quý phi, duỗi tay ngáp, cả người mơ màng buồn ngủ.

Giờ mẹ nó mấy giờ rồi chứ, nửa đêm 11 giờ rồi, không tới thì không thể báo một tiếng sao, bắt nàng nửa đêm ngồi đây đợi đến héo mòn, còn phải chịu đựng ánh mắt đồng tình của những người xung quanh !

Đến mức nàng còn nghe được đại nương phòng bếp vụиɠ ŧяộʍ cắn ta nói: “Tống tiểu thư có phải thất vọng điên mất rồi, nàng ta tuy lớn lên xinh đẹp, nhưng thái tử điện hạ rõ ràng không thèm nhìn lấy nàng ta. “

Một thái giám nói: “Đúng vậy, còn để chúng ta mất công đợi ở đây, thật cho rằng bản thân được sủng sao?”

Lạc Triệt cảm thấy mình sắp phát giận rồi, nhưng nàng thực tại buồn ngủ không có tinh thần, chỉ đành giả bộ mình vô ý ngủ mất rồi.

Lạc Triệt nhắm mắt, đầu não trầm mặc, ý thức dần mất đi, cuối cùng ngủ mất rồi.

Lạc Triệt mơ một giấc mơ, trong nội điện có một cự thú tội ác đầy trời truy sát nàng, nàng ra sức chạy, trên mặt nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cuối cùng trong bóng tối một chân bị ngáng ngã, nàng kinh hô, quay đầu lại xem, con cự thú đó có khuôn mặt giống thái tử !

Lạc Triệt đột nhiên mở to hai mắt, phát hiện thái tử đang ngồi ở ghế nhìn nàng.