- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Bạo Ngược Thái Tử Bạch Nguyệt Quang Thế Thân
- Chương 3: Nàng Cảm Thấy Bản Thân Nghe Được Âm Thanh Của Địa Ngục
Bạo Ngược Thái Tử Bạch Nguyệt Quang Thế Thân
Chương 3: Nàng Cảm Thấy Bản Thân Nghe Được Âm Thanh Của Địa Ngục
Nàng cảm thấy bản thân như nghe thấy tiếng vẫy gọi của đi ngục, cũng không biết phải chăng là ảo giác của nàng, mũi cảm nhận được một mùi vị máu tanh.
Thuý công công mỉm cười giả tạo: “Tống tiểu thư, đợi lúc nữa cơm canh nguội rồi, điện hạ sẽ không vui đâu.”
Lạc Triệt vội vã tiến lên trước mấy bước, miệng nói: “Khiến công công chê cười rồi, ta chỉ là quá lâu không gặp thái tử, trong lòng có chút kích động.”
Thuý công công vừa liếc mắt nhìn đôi chân run rẩy của nàng, miễn cưỡng đón nhận lời giải thích này.
Lạc Triệt tiến vào bên trong cung điện, cúi đầu không dám nhìn loạn, nàng cảm thấy thái giám bên cạnh đều dừng chân, liền quỳ xuống nói: “Nô tì tham kiến thái tử điện hạ.”
Thân là thϊếp thất của thái tử, Lạc Triệt chỉ cần khom eo hành lễ,nàng cúi đầu, đồng tử co lại, đột nhiên nhìn thấy vết tích của máu tươi trên đất! Lạc Triệt hai chân mềm nhũn, bịch một tiếng liền quỳ xuống.
Cảm nhận một tia nhìn rơi trên người nàng, khiến nàng đột nhiên nổi da gà, thái tử dường như cảm thấy có chú khác thường: “Hà tất gì phải hành đại lễ vậy.”
Âm thanh này rất ấm áp động lòng, âm cuối như mang theo từ tính, Lạc Triệt chỉ cảm thấy thần kinh co rút, môi vừa chạm, lời nịnh hót liền tuôn ra: “Điện hạ tôn quý, thϊếp thân bị uy nghi của ngài làm sợ hãi.”
Thái tử cất tiếng nhẹ nhàng: “Đứng lên đi.”
Lạc Triệt hai chân không vững, được hai nha hoàn đỡ dậy.
Nàng cẩn thận ngước đầu vừa nhìn, đột nhiên cả người ngây ngốc.
Cái gì gọi là ngũ quan của nhân vật phản diện quyết định tam quan của ta, hắn đẹp trai bao nhiêu, ta có thế chịu đựng hắn xấu xa bấy nhiêu.! Vị thái tử này vẻ ngoài … có chút phạm quy.
Tái tử mắt lườm Lạc Triệt, tầm mắt lại di dời.
Thái tử cụp mắt nói: “Đã đến rồi, vậy truyền thiện đi.”
Cung nữ cung kính nói: “Vâng”
Nàng ta bày lên bát đũa, nhẹ nhàng vỗ tay, một dàn cung nữ bê hộp thức ăn tiến vào cung điện, lần lượt bày thức ăn lên bàn.
Phút chốc trên bàn đã bày đầy thức ăn, cung nữ bưng nước ấm, khăn mặt đến lau tay cho Lạc Triệt, có chút lúng túng.
Thân là một trạch nữ, lần đầu tiên chứng kiến loại tình huống này, Lạc Triệt cảm thấy bản thân có chút không kiềm chế được.
Thái tử nhẹ vung tay, các cung nữ liền lui xuống, lưu lại hai nữ tỳ gắp thức ăn.
Hắn bước tới ngồi xuống, cung nữ cẩn thận dè dặt đưa đũa cho hắn, Lạc Triệt nuốt một ngụm nước bọt, chủ động ngồi đối diện thiếu niên, ngước đầu trộm nhìn hắn.
Đôi mắt thái tử cực kì đẹp, đuôi mắt vểnh lên, đôi lông mi dài giống như cánh quạt, mắt hắn có hơi tròn, con ngươi đen trắng rõ ràng khiến người ta cảm thấy cảm giác vô tội, độ cong hàm dưới tinh tế, một chút cũng không nhìn ra là kẻ điên trong cuốn tiểu thuyết, Lạc Triệt lặng lẽ cảnh cáo bản thân, nhất định phải ngừng lại !
Trong phòng rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có âm thanh do đũa bát va chạm, từ lúc nàng đến cung điện tới hiện tại, thái tử chỉ nhìn nàng một lần, sau đó không quan tâm nàng, giống như trước mặt không có người như nàng, Lac Triệt thở phào.
Không biết ăn thức ăn có thể giải tỏa căng thẳng không, ít ra Lạc Triệt chân cũng không run nữa, mà càng ăn càng ngon miệng.
Bữa ăn này trôi qua rất lâu, đối với Lạc Triệt mà nói quả là giây dài như năm, thái tử lau lau miệng, đặt khăn tay xuống nhàn nhạt nói: “Tống tiểu thư hình như thay đổi rồi.”
Lạc Trệt tay cầm đũa có chút run, nàng cố gắng nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Thϊếp thân thay đổi chỗ nào?”
Con ngươi thái tử nheo lại, khoé mắt nhàn nhạt: “Nàng trước đây đều tự tay gấp thức ăn cho ta.”
Lời vừa nói ra, Lạc Triệt tinh thần hoang mang, khuỷu tay đột nhiên chạm đỏ tách trà, nước trà thấm ướt tay áo nàng, nàng có chút luống cuống, con mắt vô tội nhìn thái tử, giống một con hồ ly giảo hoạt.
Thái tử cụp mắt nhàn nhạt nói: “Đi buồng bên thay y phục đi.”
Lạc Triệt vội vàng nâng người: “Vâng.”
Nàng vội vàng hành lễ, chuẩn bị quay người rời đi.
Thái tử nhẹ giọng nói: “Ta vẫn là thích Tống Tử Câm của trước đây.”
Lạc Triệt bước chân ngưng lại, phía sau âm thanh của thái tử truyền đến: “Nếu như trở thành người mà ta không thích, vậy không cần thiết phải tồn tại rồi.”
Lạc Triệt không biết mình làm sao quay trở về được Vọng Nguyệt Các, nàng ngồi trong thư phòng, biểu tình nghiêm trọng.
Nàng gặp chuyện rồi !
Nàng khiến nam chính không hài lòng rồi !
Lạc Triệt trong đầu không ngừng hoài niệm về cái chết của nữ phụ, rùng mình ôm lấy bản thân.
Thái tử yêu thầm nữ chủ, lại nạp Tống Tử Câm làm thϊếp, đây là vì sao ? Còn không phải là vì muốn kí©h thí©ɧ nữ chính sao ! Nàng hôm nay rõ ràng biểu hiện không tốt, trở thành thế thân phải có nhiệm vụ của người thế thân.
Mà hôm nay nàng và nguyên chủ không giống nhau, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra chứ đừng nói là nam chủ.
Dù sao chẳng quan tâm nữa, nàng đã trở thành nữ phụ độc ác, thì tuyệt đối không thể đi theo bánh xe đổ của nguyên chủ, nàng cần lưu lại một đường lui cho bản thân.
Sau này đối với nam chủ nhất định cần làm đủ tư thế ái mộ, làm hài lòng thái tử, kí©h thí©ɧ tâm ý của bạch nguyệt quang. Lạc Triệt mẫn cảm với nguy cơ trời sinh này, nàng cảm thấy lúc thái tử nói chuyện, sinh mệnh của bản thân đã bị uy hϊếp nghiêm trọng, không chỉ là muốn kí©h thí©ɧ nữ chính sao, đơn giản !
Lạc Triệt an ủi bản thân cần nhanh chóng khuấy động trái tim, đột nhiên cảm thấy nữ phụ cũng là một người phi phàm, đối với loại tình yêu này cũng có thể ái mộ, quả nhiên tình nhân trong mắt đều là Tây Thi, tình yêu khiến chỉ số thông minh của con người suy giảm.
Đã quyết định diễn kích, vậy phải thử diễn theo Tống Tử Câm.
Lạc Triệt cần bút lông, viết ra dự đoán tính cách Tống Tử Câm lên giấy, phụ mẫu nàng ta đã mất, tâm tư mẫn cảm, yêu hận biểu hiện rất nồng nhiệt, ví dụ như ám ảnh về thái tử, yêu đến mức hận không thể móc tim cho người ta, mỗi ngày hao phí tâm cơ “ngẫu nhiên gặp gỡ” , ra sức lấy lòng người bên cạnh thái tử.
Nàng ta là người thân duy nhất của hoàng hậu, quan hệ vô cùng gần gũi, từ nhỏ sống trong cẩm y ngọc thực, nhưng tâm tư trong ngoài mẫn cảm, tính khí nóng nảy, đυ.ng chút là đánh mắng cung nữ, đến mức còn nháo ra việc liên quan đến mạng người.
Nàng ta hận một người cũng nồng nhiệt như yêu một người, sau khi biết bản thân là kẻ thế thân, phát bệnh nhắm vào nữ chính, đáng tiếc cấp bậc quá thấp, chả đυ.ng vào được một cọng lông của người ta, về sau thực sự cầu mà không được, đã đội mũ xanh cho nam chính.
Lạc Triệt cắn cắn ngón tay, còn có một điểm phiền phức nữa, nàng không có kí ức của Tống Tử Câm, vạn nhất bị hoàng gậy phát giác thì làm sao ?
Vị hoàng hậu này mới là chỗ dựa chân chính của nàng !
Lạc Triệt hơi cau mày, chớp chớp đôi mắt chua chát, mạng mục tiêu đặt lên người Nguyệt Nha.
Trong hoàng cung ngập tràn tinh anh có IQ cao, nguyệt nha sáng lạng rực rỡ, đơn thuần như trăng sáng, giống một ngọn hải đăng chỉ đường.
Được rồi, nói ít lời thừa thãi, nàng ta tương đối ngốc nghếch.
Tóm lại, hiện tại trọng điểm của trọng điểm chính là nịnh hót thái tử, khiến “Tống Tử Câm” ái mộ hắn, hoàn thành kịch bản. Sau đó tìm cơ hội rời khỏi nơi đây, cách xa kịch bản trung tâm. Không sai, Lạc Triệt đã chuẩn bị tốt đường lui, chẳng quản ra sao, sau cùng nam nữ chính đều ở bên nhau, cuốn tiểu thuyết này là sạch văn, cũng chính là nói kẻ thế thân chướng mắt này khẳng định không thể sống tới cuối truyện !
Lạc Triệt mang giấy vo thành viên, vứt vào ngọn lửa trên nến đốt
Kế hoạch đã thông qua !
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Bạo Ngược Thái Tử Bạch Nguyệt Quang Thế Thân
- Chương 3: Nàng Cảm Thấy Bản Thân Nghe Được Âm Thanh Của Địa Ngục