Mưa rả rích cả tuần, da trời thâm bầm xám ngoét như môi thằng nghiện. Đồi lúp xúp, đìu hiu trong chiều lạnh. Những rạch hè dài hun hút đến vô tận. Lẻ loi những thân cọ rùng rùng, đành đạch khi có đọn gió dưới thung thổi hất lên
Gió mang tối xuống nhanh.Trên con đường dẫn vào đường dẫn vào xóm Chè trơn như mỡ đổ, thấp thoáng bóng một người đàn bà chửa trượt mặt đang dò dẫm từng bước. Khối bụng lặc lè nhắc nhở chị ta thận trọng, phòng những cú sảy chân bất ngờ. Trên lưng, chiếc ba lô to như chực kéo người ngửa về sau.
Ì ạch leo đến giữa đồi, thốt nhiên người đàn bà ngồi sụp xuống vạt cỏ. Thán khí từ phổi tranh đường ra qua mũi, qua miệng. Hơi thở dốc qua đi, chị chống tay vào cỏ, định đứng dậy đi tiếp. Đường về nhà còn xa, phải qua hai mỏm đồi thế này mới tới, mà trời dã chập choạng.
Chợt từ đâu le lói cơn đau, âm ỉ ở vùng lưng dưới. "Chắc do đi bộ quãng đường xa, khó chịu nên em đạp?" Người đàn bà nhìn xuống bụng, cười mỉm rồi quyết định ngồi lại, hy vọng một lát cơn đau dịu đi. Luồn trong lớp áo mưa, đôi tay người mẹ xoa xoa, vỗ về đứa con trong bụng thì thào: "Ngủ ngoan, bé bỏng của mẹ!".
Mưa vẫn quất vào mặt, tóc bết dính, dẫn nước luồn lách qua cổ, qua nách, xuống bụng. Người đàn bà run lên bên con đường nhạt nhòa trong mưa. Như tự nhủ phải về được đến nhà trước khi tối hẳn, chị quả quyết đứng dậy nhưng rồi lại khuỵu xuống. Một cơn đau mới lại đến. Đau thốc từ sau ra trước, tưng tức nơi cửa mình. Hôm trước khám thai, bác sĩ bảo phải hai tuần nữa mới sinh cơ mà. Chị nhìn xuống bụng vẻ nghi hoặc,lo lẵng rồi lại như tự trấn an mình. Nhưng sao vẫn đau, đau liên tục, đau theo nhịp vài phút một lần, như thể bị động thai. "Đừng, đừng con ơi, ở lại với mẹ, mẹ chỉ còn mình con!", trong cơn vật vã trên vệ cỏ, lùng bùng giãy giụa giữ manh áo đi mưa, người đàn bà vẫn lảm nhảm những tiếng cầu xin...
Cơn đau mỗi lúc một mau hơn, lan nhanh từ vùng lưng dưới hông ra trước. Bụng ưới quặn lên vì co thắt, thúc đẩy. Bên dưới ẩm ướt, hai bên đùi phía trong bỗng lép nhép. Sinh khí tứa ra.
-Thôi chết! Hay là chuyển dạ? Trời ơi!
Ánh mắt thất thần vụt nhìn xuống dưới, rồi dáo dác nhìn lên, nhìn ngang, như thể tìm một bóng người, một chỗ trú chân.
- Có ai không? Cứu tôi với? - Tiếng kêu lạc giọng vì sợ hãi của người sắp làm mẹ.
- Cứu, cứu với!!
- Cứu!
Tiếng kêu yếu dần, tan vào vô vọng. Giờ này, trời này, chỉ một mình chị giữa mênh mông đồng đất. Trong xa xăm, đâu như tiếng chó sủa tối vọng về. Trên đầu mây vần vũ, bồng bềnh tiền sử. Trời càng lúc càng tối, vạt chè, tán cọ thoáng chốc đã biến sang màu đen dị hình. Từ đất vọng lên tiếng ri ri nỉ non của dế.
Chỉ có một mình! Tiếng khóc tức tưởi bật ra từ l*иg ngực người mẹ trẻ, không chỉ vì cơn đau dứt ruột, mà ai oán như tủi phận, xót xa đến cùng cực.
"Đàn ông đi biển có đôi, đàn bà vượt cạn mồ hôi một mình", câu ấy cũng chỉ nói đến lúc lâm bồn bình thường của người đàn bà, ở thời khắc họ cho cuộc đời những sinh linh bé bỏng. Đằng này, hỉ một minh chị cô độc tuyệt đối giữa bạt ngàn chè cọ. Không lúc nào ranh giới sống chết của cả hai mẹ con có thể mong manh hơn. Quay cuồng trong cơn đau, vòng xoáy màu máu đảo lộn rút con người hướng lên trên, miệng há lưỡi thò khỏi cung răng. Đúng lúc ấy, như ảo giác, rõ ràng trong làn mưa bay từ trên nền trời đen ngòm, có ánh mắt đang nhìn xuống chị. Ánh mắt ấy lạ lắm, như thúc chị gắng lên, như chỉ dẫn cho chị cách thoát khỏi tình huống nguy hiểm hiện tại. Nó còn như van vỉ, cầu xin...
Đăm đắm vào cái nhìn tưởng tượng, chợt như có lửa bùng lên trong cặp mắt người đàn bà. Một cái gì đó thật dữ dội, quyết liệt đã trỗi dậy. Bản năng giống cái bảo vệ những đứa con của mình ư? Không rõ. Chỉ thấy người mẹ trở dạ ấy ngồi nhổm lên giữa bê bết bùn đất, rướn hết thị lực nhìn quanh. Kia rồi, lờ mờ bóng cọ. Cắn môi bật máu, người mẹ nén đau lết trượt trên mặt đất từng chút, từng chút một. Cọ già, tán rãi như cái lọng của tự nhiên. Dưới gốc, một đống tàu lá khô vương vãi. Cũng không xa là đống cành chè dân đốn vụ trước còn vứt ngổn ngang. Củi chè bền lửa, chỉ tội mưa gió ướt sũng thế này làm sao mà cháy được. Người đàn bà khó nhọc vơ lấy nắm cành chất vội thành bếp, nhét mấy tàu cọ già xuống dưới, rồi bàn tay run rẩy móc ra một hộp diêm, quýnh quáng quẹt châm lửa.
Khói um, mù mịt, chị nén đau ra sức thổi.
Hì hục, rồi ánh lửa cũng bùng lên, ma quái nhảy nhót.
Mồ hôi vẫn rịn ra theo từng cơn co thắt. Người mẹ trẻ lập cập mở chiếc ba lô, lấy mảnh áo mưa kê dưới mông, giật toang chiếc quần trong để chuẩn bị cho thời khắc vượt cạn, sẵn sàng đón đứa bé chào đời bằng chính đôi bàn tay của mình.
Vũ trụ chao đảo, người đàn bà quằn quại hét từng tiếng đứt quàng:
- Hùng ơi, khôn thiêng thì về đây cứu em, cứu con. Nối đời của anh đây, của dòng họ Vũ đây!
Lửa vẫn cháy rần rật trên máy tàu cọ. Nước ối đã ra ướt đẫn mảnh nilon. Nỗi sợ cạn dịch thoáng vụt qua trong đầu, người mẹ nghiến chặt hàm răng rặn mạnh.
- Ra đi con, ra đi, mẹ xin con, Hùng ơi, cứu em, con ơi, thương mẹ... Ra đi, rồi mai mình về ngoại. -Người mẹ trẻ gào lên trong từng đợt co thắt, chân dang rộng, tay phải nắm chặt con dao.
Nửa giờ vật vã, kết bằng một tiếng rú váng động. Bên dưới, đầu trẻ đã nhô ra khỏi ống sinh. Người mẹ dồn toàn sức cho cơn co bóp cuối cùng.
"Oe oe", bé trai dây rốn lòng thòng đã trườn khỏi lòng mẹ đi ra, cơn đau vụt tắt, chỉ còn những âm ỉ, giật giật khó tả miền bụng dưới. Phản xạ dón con xảy đến, khi tiếng khóc đầu tiên lọt vào tai người mẹ. Chị đảo chiều nằm, quay xuống cứa dao cắt rốn hài nhi rồi ấp nhanh bé vào lòng cùng mớ quần áo vương vãi. Bầu ngực tự tìm đến miệng trẻ. Không rõ sữa đã về chưa, chị bóp mạnh. Tiếng khóc ngằn ngặt làm người mẹ nhớ đến đống lửa gần tàn. Bàn tay quờ quạng chất thêm mấy tàu cọ khô vào. Lửa lại in hình nhảy múa trong đôi mắt đang sáng rực vì sung sướиɠ của người mẹ. Đêm nhích dần về sáng, người mẹ trùm cả đống quần áo đắp ho con.
Khi hài nhi thϊếp vào giấc ngủ, chị cũng nằm vật ra, miên man. Thời gian bỗng đảo chiều chuyển động, kéo quá khứ hiện hình đầy ắp trong cơn mê mệt. những tiếng nổ chát chúa như nện vào óc hôm nao, bỗng rền vang trong kí ức...
Ngoài tán lá, mưa cũng đã ngớt. Thi thoảng có giọt nước rơi xuống đống lá khô, lộp bộp như tiếng gà mổ ngô. Đống lửa leo lét tàn dần nhưng cũng đủ giữu hai mẹ con họ qua đêm thu mưa gió trên triền đồi heo hút ấy.