Chương 7
Cừu Liệt lái xe về một căn xe biệt thự kiểu Victoria, dây xích trên cổ càng không ngừng dồn dập chấn động huyết quản anh, đây biểu thị giáo chủ đang triệu hồi anh.
Anh ngừng xe, rất nhanh đi vào nhà, hai gã bảo vệ cao lớn ở cửa đại sảnh vừa nhìn thấy anh đều cung kính cúi đầu hành lễ, miệng còn thấp giọng nói: “Ngủ ngon, báo thần.”
“Giáo chủ đâu?” Anh hỏi một người trong đó.
“Ở lầu hai, ngài đang chờ.” Bảo vệ ngay cả khi nói chuyện cũng cúi đầu.
Cừu Liệt đi vào một căn phòng hoa lệ ở lầu hai, một ông lão đầu bạc tuổi già sức yếu mặc áo choàng trắng dài tới mắt cá chân, đang ngồi trên ghế tròn lớn xem sách. Vừa thấy anh vào cửa, lão liền chậm rãi ngẩng đầu, nở nụ cười, mở miệng hỏi: “Cậu đã trở lại, Cừu Liệt, mọi việc đều thuận lợi chứ?”
Cừu Liệt đi đến trước mặt ông ta, xoay người cầm mu bàn tay đầy nếp nhăn của ông ta khẽ hôn, mới trả lời: “Đúng vậy.”
“Vậy là tốt rồi, cậu về muộn, ta nghĩ rằng cậu lại bị thương giống mấy hôm trước, mới thúc giục cậu trở về……”
“Thật xin lỗi, có chút việc trì hoãn.”
“Ừm, vết thương ở chân có tốt không?”
“Không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi. Lần này chúng ta rời khỏi đảo Báo là vì truy bắt sáu tên phản bội kia, nếu bọn họ đã vào Tịnh Linh hội, đem linh hồn bán cho chúng ta, sẽ không thể không ngoan ngoãn nghe lời, sáu tên đó quá ngây thơ rồi, còn nghĩ sẽ thoát được, hừ! Giờ đã gϊếŧ chết tất cả bọn họ, tài sản trên danh nghĩa đều thuộc về chúng ta……”
Cừu Liệt lẳng lặng nghe, không trả lời. Giáo chủ là người sáng lập Tịnh Linh hội, tuổi, quốc tịch, lai lịch chưa từng có người nào biết, ngay cả Cừu Liệt từ nhỏ được ông ta thu dưỡng cũng chỉ biết gọi ông ta là Phương Tư tiên sinh, người trong hội thì tôn xưng ông ta là giáo chủ.
“Có điều, thiếu sáu tín đồ, chúng ta cần tuyển thêm người vào, ta đã ra lệnh bọn họ chuẩn bị sửa sang việc kinh doanh và lập tế đàn, có thể hoàn thành vào tuần sau, bởi vậy mấy ngày nay chúng ta phải lên đường về đảo Báo chuẩn bị.” Phương Tư khép sách lại, tháo kính lão trên mũi xuống, trên gương mặt tái nhợt lốm đốm đồi mồi, thoạt nhìn đã chừng tám, chín mươi tuổi, nhưng trong cặp mắt xám kia vẫn tràn ngập sức mạnh tuyệt không phù hợp với tuổi.
“Dạ.” Anh đối với Phương Tư đã tạo thành thói quen nói gì nghe nấy.
“Lần này ta muốn sáu xử nữ trẻ tuổi…… Cừu Liệt, máu các cô ta có thể khiến ta khôi phục tinh lực, cho nên…… vẫn phải dựa vào cậu.” Ông ta vươn tay lấy một cái gương, nhìn mình trong gương, lạnh lùng cười.
“Dạ.” Cừu Liệt cúi đầu, trên mặt không có biểu tình gì.
“Đúng rồi, người mấy ngày hôm trước lẻn vào tài khoản kiểm tra tư liệu của chúng ta đã tìm được chưa?” Ông ta buông gương, chậm rãi đứng lên, thân hình còng xuống khiến ông ta thoạt nhìn thấp bé hơn.
“Còn không có.” Ánh mắt anh chợt tắt, che giấu chuyện tra ra thân phận Tước Lợi Nhi Ngải Lãng.
“Mau chóng tìm ra, ta muốn biết là tên nào lớn mật dám điều tra Tịnh Linh hội chúng ta.”
“dạ.”
“Được rồi, cậu đi xuống trước đi.” Ông ta phất phất tay.
Cừu Liệt hành lễ, rời khỏi phòng, đi trở về phòng ngủ của anh, mệt mỏi ngồi ở mép giường.
Mệt mỏi quá! Mỗi lần cùng Phương Tư nói chuyện đều khiến thần kinh cứng ngắt, anh buồn phiền đυ.ng đến dây xích trên cổ, đột nhiên dùng sức kéo, nhưng cái vòng bằng hắc kim tự nhiên này căn bản bẻ không gãy, hủy không xong, luôn chặt chẽ trói buộc anh, khống chế anh……
Đau vẫn là da thịt mình mà thôi! Anh suy sụp ngã ra giường lớn, không biết mình còn có thể chịu được l*иg giam này bao lâu?
Mẹ nó! Đời này anh nhất định bị Phương Tư thao túng đến chết.
Ngồi dậy quay đầu thoáng nhìn bóng dáng màu đen phản chiếu trong gương dài bên giường, anh nhìn chằm chằm hình dạng mình, bất giác chạm vào vết thương trên chân trái, nghĩ đến hình ảnh đêm đó Tước Lợi Nhi giúp anh trị liệu.
Cô cư nhiên không sợ anh, đánh anh một trận sau đó lại giúp anh chữa thương!
Cô rốt cuộc có ý thức hay không? Đối mặt một con báo còn có thể ung dung không sợ sệt, đây là lần đầu tiên anh gặp cô gái như vậy.
Có điều, thuốc của cô thật sự có hiệu quả, không chỉ cầm máu giảm nhiệt, sau khi lấy viên đạn ra ngày hôm sau vết thương liền khép miệng, trái lại vết máu bầm bị đá trên lưng so với vết thương do súng thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn.
Cô xuống tay tuyệt không lưu tình a! Vuốt lại tóc, anh nhịn không được cúi đầu cười khẽ, không nghĩ tới một cô gái nhỏ nhắn lại có sức tay lớn như vậy.
Nhưng mà, anh càng không nghĩ tới, ba ngày sau lại phát hiện người xâm nhập tài khoản Tịnh Linh hội lại là cô!
Cô không muốn sống xâm nhập vào hệ thống an toàn anh đã thiết kế trong tài khoản Tịnh Linh hội, lúc trước anh viết chương trình này đã cài đặt khi tư liệu bị đọc trộm máy sẽ lập tức tự tiến hành truy tung, tìm ra lai lịch kẻ xâm nhập, dù cô tạo rất nhiều chướng ngại, vẫn bị anh cắn chặt không buông, mấy giờ sau, anh liền từ máy tính tra ra địa chỉ của cô, phá giải mật mã của cô, biết được thân phận của cô.
Cô tên Tước Lợi Nhi Ngải Lãng, người thừa kế duy nhất của tập đoàn tài chính Ngải thị.
Ngoài ra, anh trong kho số liệu của cô phát hiện một liên kết kỳ lạ, vì thế xâm nhập truy xét, bất ngờ phát hiện liên kết trong máy cô đến từ nơi gọi là câu lạc bộ linh lực!
Câu lạc bộ linh lực anh đã sớm nghe thấy, đối với bốn hội viên trong đó cũng biết ít nhiều, bốn người kia có linh lực khác nhau mở cửa thay người khác hoàn thành các loại hy vọng, xuất quỷ nhập thần, thân phận không rõ. Anh từng không chỉ một lần tìm kiếm tư liệu có liên quan đến bọn họ, muốn biết linh lực bọn họ đến tột cùng là từ đâu mà đến, có phải tự nhiên sinh ra như anh hay không, hay là gen trong cơ thể tác quái? Chỉ tiếc vẫn tìm không ra manh mối, mà lần này truy tung Tước Lợi Nhi lại có thể tìm được câu lạc bộ linh lực, thậm chí phát hiện cô chính là “Thần Toán” tiếng tăm lừng lẫy, thuần túy là thu hoạch ngoài ý muốn.
Anh nhịn không được muốn tiếp cận cô, muốn biết cô có phải cũng từng bối rối như anh không.
Từ khi có trí nhớ tới nay, anh có thể tùy lúc tùy nơi đem biến mình thành báo, lúc tâm tình không ổn lại càng biến đổi thường xuyên hơn, hơn nữa nếu không tự nguyện mà bị kí©h thí©ɧ biến thành báo, anh sẽ không dễ dàng bị khống chế, tàn nhẫn, thô bạo cùng điên cuồng trong dã tính sẽ hoàn toàn lộ, có rất nhiều lần sau khi khôi phục hình người anh đều kinh hãi vì sự hung tàn của mình cùng âm ngoan của Phương Tư, cũng căm thù đến tận xương tủy đối với một phần không muốn người biết này trong bản thân.
Anh không biết vì sao mình lại có năng lực biến thể đáng sợ này, từ nhỏ đã đi theo Phương Tư, Phương Tư không nói, anh đương nhiên cũng hỏi không ra thân thế cùng lai lịch mình, chỉ có thể trong những lần biến hóa, chậm rãi làm quen, từ sợ hãi đến thờ ơ. Nhiều năm qua, anh đã chấp nhận quan hệ giữa mình và báo, không còn bài xích, thống khổ, chỉ cần Phương Tư ra lệnh một tiếng, anh liền biến thành báo thần của Tịnh Linh hội, nhận cúng bái hoặc là…… gϊếŧ người……
Nhưng, sâu trong đáy lòng, anh càng lúc càng không thể kháng cự đối với tự do.
Anh muốn thoát khỏi sự khống chế của Phương Tư, muốn cởi bỏ dây xích trên cổ bị Phương Tư chụp vào hơn hai mươi năm, muốn lớn tiếng la lên trước một đám người dập đầu trước anh, anh không phải thần! Anh chính là quái vật!
Lại nhìn gương, anh nhìn kĩ mình, dưới lớp da người kia, che dấu dòng máu của một con mãnh thú, anh không dám xác định khi nào mình sẽ nổi điên lên, cuối cùng không thể lấy lý trí áp chế sự khát máu trong cơ thể, bị thú tính ăn mòn nhân tính còn sót lại.
Tịnh Linh là cái vực sâu, vừa đi vào liền vạn kiếp bất phục, anh đã muốn thấy qua nhiều người chìm nổi, ngập đầu trong này, bởi vậy mới cảnh cáo Tước Lợi Nhi đừng tiếp cận nữa, đây xem như báo đáp ân huệ cô cứu một chân anh.
Nhưng, cô sẽ nghe sao?
Nghĩ đến vẻ mặt xinh đẹp kiên định của cô, muốn cô bỏ qua việc truy tung Tịnh Linh hội có lẽ không dễ dàng đâu?
Anh thở ra một hơi đứng lên, đi đến trước gương, hai tay nện vào mặt kính, trán cũng đυ.ng vào gương, không khỏi cười lạnh.
Quên đi! Anh cần gì phải quan tâm người khác? Chuyện của bản thân cũng đủ phiền rồi. Chậm rãi ngẩng đầu, dôi mắt lạnh lùng của anh xẹt qua một ánh hào quang màu vàng, tinh tường chiếu vào gương.
Đúng lúc này, cửa bị mở ra một khe nhỏ, một cô gái yêu diễm xẹt vào, tóc đen môi đỏ mọng, áo ôm sát người cổ thấp cùng váy mini ngắn mỏng, cả người tỏa ra vẻ lẳиɠ ɭơ.
“Liệt, anh đã trở lại.” Cô ta bước đến phía sau Cừu Liệt, ôm chặt anh.
“Đừng đến phiền tôi, Rita.” Cừu Liệt lạnh lùng hất tay cô ta ra.
“Anh làm sao vậy? Gần đây anh đối với em đều là dáng vẻ xa cách, có phải chơi chán rồi hay không? Không cần em?” Rita rút đôi tay móng sơn tím về, cong miệng hỏi.
“Tôi muốn nghỉ ngơi.” Anh xoay người tránh ra, bắt đầu cởi nút áo.
“Đêm nay anh đi đâu thế? Phương Tư thấy anh chậm chạp không trả lời, rất lo lắng!” Rita ngồi xuống trên giường anh, chân thon dài bắt chéo, váy ngắn đến độ cơ hồ không che được gì, chỗ giao tiếp
cùng đùi hiện ra xuân sắc mê người.
“Tôi đi xử lý công việc.” Anh cởϊ áσ, lộ ra vòm ngực rắn chắc.
“Nhưng anh về muộn hơn một tiếng……” Cô ta mê muội đứng lên, thân thiết vuốt ve ngực anh.
Anh bỗng bắt lấy tay cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta, “Khi nào thì cô cũng biến thành máy báo giờ của Phương Tư rồi?”
“A…… em chỉ là…… sợ anh gặp chuyện không may…… Buông tay! Cừu Liệt!” Cổ tay cô ta bị nắm đến tím lại, đau đến cô ta kêu nhỏ.
“Tôi có thể xảy ra chuyện gì?” Anh bỏ tay cô ta ra.
“Mấy ngày hôm trước anh mới bị thương ở chân, em đương nhiên lo lắng.” Cô ta xoa xoa vết đỏ rõ ràng trên cổ tay bị nắm, ai oán sẳng giọng.
“Đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi sẽ không để cho chuyện này xảy ra lần nữa.” Anh nói xong cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
“Cừu Liệt, gần đây thái độ của anh trở nên chống đối, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muốn đêm nay em cùng anh hay không?” Rita tiến lên ngăn anh lại, ánh mắt nóng bỏng.
“Cút! Tôi muốn tắm!” Anh vươn tay đẩy cô ta ra.
“Trước kia anh sẽ không cự tuyệt em, thời gian này anh thật sự trở nên rất kỳ quái!” Rita thẹn quá hóa giận la to.
“Trước kia là vì phát tiết, hiện tại như cô nói, ta đối với cô chán ngấy.” Anh không khách khí trả lời.
“Quá đáng! Anh coi tôi là công cụ phát tiết?” Rita giận đến mày liễu dựng đứng.
“Không phải cô cũng vậy sao? Thân là thánh nữ Tịnh Linh hội, cô cũng không tránh khỏi quá kiêu ngạo. Rita, từ trước tới nay cô có lẽ là thánh nữ không thuần khiết nhất……” Anh châm chọc cười lạnh.
“Câm mồm! Chính anh cũng thế thôi! Một con quái vật không phải người không phải thú còn dám cười nhạo người khác!” Rita ác độc phản kích.
Cừu Liệt sắc mặt biến đổi, một tay bắt lấy cô ta đến gần, dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người trừng cô ta, gằn từng tiếng: “Để tôi nghe cô nói như vậy một lần nữa, tôi sẽ lập tức xé nát cô, thánh nữ Rita.”
Rita cả kinh sắc mặt trắng xanh, ra sức xoay thoát khỏi kiềm chế của anh, hoảng sợ chạy đến cạnh cửa, “Anh chỉ là một con dã thú Phương Tư nuôi thôi, Cừu Liệt, anh chỉ là công cụ gϊếŧ người của ông ta mà thôi.”
Cô ta nói xong quay đầu lao ra, để lại Cừu Liệt kinh ngạc đầy lửa giận điên cuồng trong lòng.
Một con dã thú!
Anh chỉ là một con dã thú khoác da người?
So sánh chết tiệt! Anh tức giận đến đá ngã gương, vô lực nhìn ánh mắt cuồng dã của mỉnh trong gương.
Đó là ánh mắt báo, không phải người……