Chương 5
“Em thật sự gặp được một con dã thú?” Huyễn Dạ Thần Hành nghe thấy Tước Lợi Nhi nói xong chuyện xảy ra lúc về nhà mấy hôm trước, kinh ngạc đến cằm sắp rớt ra ngoài.
“Ừm, một con báo, báo đen.” Tước Lợi Nhi chống cằm, ngồi trên ghế cao bên quầy bar, gác chân đung đưa.
“Không phải em nằm mơ chứ?” Đôi mắt xanh biếc của Lôi Xiết liếc cô một cái.
“Em là loại người không phân rõ cảnh trong mơ cùng sự thật sao?” Cô hỏi lại.
“Không phải.” Huyễn Dạ Thần Hành trả lời cô. Tước Lợi Nhi cũng không phải là cô gái mười tám tuổi bình thường trong đầu chỉ có mơ mộng lãng mạn, cô thông minh, tỉnh táo, cho dù mọi người trên thế giới hồ đồ, cô cũng sẽ là người duy nhất vẫn còn tỉnh táo.
“Con báo kia chân sau bị thương, sau khi em cứu nó mới phát hiện gần đó có một người đàn ông bị gϊếŧ, dáng vẻ người đó tựa như bị một con mãnh thú xé nát, thật trùng hợp, trong tay người đó cầm một khẩu súng……” Cô xoay người, khuỷu tay đặt trên quầy bar phía sau.
“Cho nên em liền nhận định con báo đen kia là thủ phạm gϊếŧ người?” Huyễn Dạ Thần Hành ngậm điếu thuốc hỏi.
“Chỉ là hoài nghi, người chết trong những vụ án gϊếŧ người ba tháng nay đều bị móng vuốt gϊếŧ chết, mà con báo này lại xuất hiện ở San Francisco trong thời điểm mẫn cảm, loại trùng hợp này không khỏi rất không hợp logic.”
“Cho nên?” Lôi Xiết sớm nhìn ra được ý đồ của cô, con nhóc này tám phần là muốn nhúng tay vào việc vớ vẩn này.
“Nên em muốn biết rõ nguyên do trong đó.” Cô cười nói.
“Tước Lợi Nhi, anh biết hiện tại câu lạc bộ ít khách, cho nên em không có việc gì làm, hết sức nhàm chán, nhưng em tội gì phải lãng phí tinh thần đi quản chuyện cực kỳ không liên quan tới em chứ?” Huyễn Dạ Thần Hành nghiêng người về phía trước, có lòng tốt khuyên nhủ.
“Em……” Tước Lợi Nhi cũng không giải thích được, đại khái là rất tò mò về con báo kia, cô mới muốn biết rõ ràng mọi chuyện.
“Thiếu Lãnh Quan, câu lạc bộ chỉ còn lại ba người chúng ta, nói thật, em căn bản không có thời gian quản chuyện không trong phạm vi nhiệm vụ này.” Lôi Xiết cảnh cáo.
“Nhưng mà, vụ án này theo nghiên cứu của em, thoạt nhìn người chết không có điểm chung gì, song bọn họ lại đều là hội viên trong một tổ chức tên là Tịnh Linh hội.” Tước Lợi Nhi đem những điều tìm được sau ba ngày vùi đầu trong máy tính báo cáo cho hai vị đại ca biết.
“Tịnh Linh hội?” Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết nhìn nhau, chưa từng nghe qua từ này.
“Đó là một tổ chức không giáo, gần đây thanh danh vang dội khắp nơi trên thế giới, tín đồ phần đông là nam nữ từ hai mươi tuổi đến bốn mươi tuổi, phải có tài lực kinh tế mới có tư cách nhập hội.” Tước Lợi Nhi dùng niệm động lực chuyển một phần báo mạng in trên Internet xuống đến trước mặt bọn họ.
“Sao em biết người chết đều là người của Tịnh Linh hội?” Lôi Xiết nhíu mày, không quá thích thú tiếp được tờ giấy kia.
“Em vào máy tính thăm dò tài liệu về thân phận của mỗi người bọn họ, phát hiện những người này hàng tháng đều có khoản tiền lớn gửi đến một tài khoản, vì thế em lại đi tra tài khoản kia, mới biết được đó là tài khoản của Tịnh Linh hội, bởi vậy em liền thâm nhập vào hồ sơ riêng của tài khoản kia, thấy danh sách hội viên bọn họ trong đó.”
“Em lại làm càn! Cẩn thận để người ta biết em xâm nhập vào hồ sơ cơ mật sẽ đối phó em.” Huyễn Dạ Thần Hành nhẹ trách trừng cô, cúi đầu xem phần báo kia. Trên đó có ảnh chụp và giới thiệu mơ hồ về Tịnh Linh hội, không nhiều câu từ, cũng không có gì kinh người, thoạt nhìn cùng đoàn thể tôn giáo bình thường ngày nay không có gì khác biệt, chỉ là, trên bức ảnh hình như là chụp nhân lúc tụ hội có một cái totem (vật tổ để thờ phụng) kỳ lạ, ảnh chụp họa chất lượng kém, không dễ dàng nhận ra, nhưng ánh mắt nhìn giống như là động vật nào đó……
“Cái totem kia nghe nói là đối tượng cúng bái của Tịnh Linh hội, anh nhìn ra là cái gì không?” Tước Lợi Nhi nhảy khỏi ghế chân cao, đến bên cạnh Huyễn Dạ Thần Hành.
“Báo?” Lôi Xiết nhíu mày đoán.
“Bingo! Trả lời đúng!” Tước Lợi Nhi vui vẻ cười.
“Em là nói……” Huyễn Dạ Thần Hành nhìn cô dò hỏi.
“Tịnh Linh hội có liên hệ không tầm thường với báo, nếu thứ bọn họ cúng bái là loài báo, đương nhiên có thể nuôi một ít, nếu em đoán đúng, những người chết này có thể là do Tịnh Linh hội phái báo đen đến tiêu diệt.”
“Vì sao lại tiêu diệt bọn họ?” Lôi Xiết hỏi.
“Không biết, em chỉ tra được nhiêu đây, nếu muốn biết thêm về vụ án, có lẽ phải trà trộn vào Tịnh Linh hội mới hiểu rõ.” Cô nghiêm túc nói.
“Đừng làm loạn, Tước Lợi Nhi, Tịnh Linh hội này em tốt nhất chớ chọc.” Huyễn Dạ Thần Hành có chút đăm chiêu nhìn cô.
“Vì sao?”
“Nó cho anh một loại cảm giác âm trầm……” Huyễn Dạ Thần Hành sắc mặt chợt tối, đối với không khí cổ quái mà bức ảnh kia lộ ra cảm thấy chán ghét.
Tước Lợi Nhi đánh giá anh, cô biết Huyễn Dạ Thần Hành là người có linh lực cao nhất trong bọn họ, anh có trực giác linh mẫn, đối với rất nhiều việc có cái nhìn vừa nhanh vừa chuẩn, anh nói như vậy nhất định là đã cảm ứng được cái gì.
“Anh lo em gây sự sao? Huyễn Dạ.” Tước Lợi Nhi nũng nịu dựa vào ngực anh.
“Anh là lo em thay câu lạc bộ linh lực rước lấy phiền toái.” Huyễn Dạ Thần Hành ôm vai cô, sờ sờ đầu cô.
Tước Lợi Nhi ngẩng đầu nhìn anh, anh đối với phụ nữ luôn dịu dàng thân thiết, bề ngoài tuấn tú nhã nhặn cùng thái độ nho nhã rất dễ dàng mê hoặc lòng phụ nữ, nhưng cô rất hiểu cá tính của anh, anh đối tốt với người khác chỉ là ngoài mặt, kỳ thật trong lòng suy nghĩ gì không ai biết. Hơn nữa cô hiểu, anh đối với cô hoàn toàn là tình anh em, hai người thường tranh cãi đấu võ mồm, căn bản không có khả năng bồi dưỡng ra tình yêu nam nữ.
“Anh nói như vậy hơi quá đáng, em làm sao có thể rước phiền toái? Bình thường đều là phiền toái tới chọc em.” Cô liếc mắt xem thường, đẩy anh ra.
“Vấn đề là ở đây, khi phiền toái đến gây chuyện với em em tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, ngược lại còn coi nó là khó khăn để giải quyết, sau đó lập tức ngã vào.” Lôi Xiết rất hiểu tính cô.
“Phải không? Em là người như vậy sao?” Cô kinh ngạc mở lớn mắt.
“Phải.” Hai vị đại ca đồng thời gật đầu.
“Được rồi, được rồi! Không quản thì không quản. Nhưng nói trước, nếu chuyện này tự động rớt xuống đầu em, em đây không còn cách nào khác.” Cô khoanh hai tay, bĩu môi.
“Sẽ không trùng hợp như vậy……” Huyễn Dạ Thần Hành mới định chế nhạo cô, chuông cửa câu lạc bộ linh lực liền vang lên.
Bản giao hưởng định mệnh của Beethoven!
Có khách tới cửa. Ba người bọn họ cùng nhìn nhau.
“Tước Lợi Nhi…… cô xuống đây một chút.” Tiếng quản lý bỗng nhiên truyền đến.
Tước Lợi Nhi khó hiểu chớp mắt mấy cái, nhìn Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết, nháy mắt di động đến đại sảnh lầu một.
“Chuyện gì?” Cô xuất hiện trước mặt quản lý, không biết vì sao ông chưa cho khách chọn lựa đã kêu cô xuống.
“Tôi nghĩ…… Đó là tới tìm cô?” Quản lý hất mặt ra trước cửa.
“Tìm tôi? Ai thế?” Cô không hiểu ra sao đi ra cửa, nghĩ không ra sẽ có ai chạy đến nơi đây tìm cô, cô không có bạn bè, người nhà không biết công việc của cô, huống chi muốn tìm đến cửa vào câu lạc bộ linh lực cũng không đơn giản……
Sự nghi hoặc của cô khi nhìn thấy con động vật to lớn thuộc họ mèo kia liền hóa thành hư ảo, thay vào đó là kinh ngạc cùng khϊếp sợ vô cùng lớn.
Báo đen!
Nghi can gϊếŧ người được cô cứu!
Nó đang ở ngoài cửa câu lạc bộ linh lực bồi hồi nhìn trộm.
Nó làm sao tới? Đến tìm cô? Vì sao? Nó làm sao có thể biết cô ở đây? Nó đến tột cùng là muốn làm gì?
Dấu chấm hỏi lập tức chen vào đầu cô, cô chỉ có thể nhìn chằm đôi kim đồng của báo đen, kinh ngạc đứng ngây ra ở cửa.
“……” Tiếng ô ô trầm thấp phát ra từ trong cổ họng báo đen, nó nhìn cô hồi lâu, lại không báo động trước xoay người bỏ đi.
“Đợi chút……” Cô đuổi theo, lại hỏi không ra lời. Làm sao nói chuyện cùng con báo đây? Trời!
Thân mình thon dài nhẹ nhàng của báo đen chậm rãi di chuyển, quay đầu liếc cô một cái, lại lần nữa lao ra khỏi câu lạc bộ linh lực.
Trong đại sảnh, Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết chạy xuống đều trừng lớn mắt nhìn một màn này, khó có thể tin khách tới cửa lại là con báo!
“Con báo kia vì sao tìm đến Tước Lợi Nhi?” Huyễn Dạ Thần Hành cảm thấy khác thường, quay đầu hỏi quản lý.
“Đại khái…… nó rất thích cô ấy.” Quản lý nói như đùa.
“Con báo này lai lịch không rõ, ông yên tâm cho Tước Lợi Nhi đi theo?” Lôi Xiết nhíu mày, không biết trong hồ lô của quản lý bán thứ thuốc quỷ gì.
“Tôi tin phục tùng một con báo đen đối với Tước Lợi Nhi mà nói không phải việc khó.” Quản lý nở nụ cười mờ ám.
Đây là đáp án gì?
Mặc dù Huyễn Dạ Thần Hành cùng Lôi Xiết không hiểu gì cả, nhưng quản lý cũng không giải thích nhiều, ông chỉ pha hai ly rượu cho bọn họ, tự mình nâng ly uống cạn chất nước vàng sáng trong ly.