Chương 23
“Tước Lợi Nhi!” Vẻ mặt đó của cô là gì?
“Được rồi, nếu anh cố ý muốn đi, em đây đi cùng anh.” Cô miễn cưỡng xốc tinh thần, thất tình nho nhỏ không tính là gì.
“Cô không thể đi!” Anh vội vàng ngăn cản.
“Anh có thể đi, vì sao em không thể?” Cô tức giận hỏi lại.
“Tôi đi vì đây là chuyện của bản thân tôi……” Anh thật không biết cô suy nghĩ cái gì.
“Cho dù là chuyện của anh em cũng lo chắc rồi!” Sự bình tĩnh của cô không còn, quay về phía anh rống to.
“Vì sao cô nhất định phải quấn quít lấy tôi? Vì sao?” Anh tức giận rít gào.
“Đó là bởi vì em yêu anh! Em không bỏ anh được! Có thể không?” Cô hô to, nước mắt không biết khi nào từ khóe mắt tràn ra.
Thời gian bỗng chốc dừng lại.
Hai người bọn họ bị dư âm “em yêu anh……” vọng lại làm chấn động không biết nói gì.
Cừu Liệt không thể động đậy, lời của cô, nước mắt của cô, tựa như đạn hạt nhân nổ tung trong cơ thể anh, lay động lục phủ ngũ tạng của anh, thiêu gϊếŧ mỗi một tế bào cùng mỗi một dây thần kinh của anh.
Cô thương anh? Cô nói cô thương anh!
Tước Lợi Nhi đối với việc mình vì sao lại buột miệng nói ra cảm thấy ảo não, nóng nảy bày tỏ như vậy chỉ khiến mình mất mặt mà thôi, sao cô lại nói ra? Sao lại rơi lệ vô nghĩa như thế?
“Anh có thể không cần để ý tới tâm tình của em, nhưng chỉ cần anh về đảo Báo, em nhất định phải đi cùng.” Cô hít hít mũi, nghiêng đầu tránh ánh mắt anh.
“Tước Lợi Nhi……” Anh cầm tay cô, tâm nóng lên.
“Đừng khuyên em! Em có tiếng là cố chấp……” Cô muốn hất tay anh ta, nhưng chẳng những không hất được, cả người còn bị anh dịu dàng ôm vào lòng.
Cô không hiểu gì cả, lấy khuỷu tay đẩy anh ta, mê hoặc ngẩng đầu, “Cừu Liệt……”
Anh bỗng chiếm lấy môi cô, hai tay khép chặt, mãnh liệt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại lại tươi nhuận của cô.
Cô trợn tròn mắt. Anh…… hôn cô?
“Ông trời! Anh yêu em! Anh vẫn luôn yêu em!” Áp lực tình cảm rốt cục có thể phóng ra, anh hôn không chút nào che dấu, mãnh liệt từ trong miệng cô tìm hương vị trong trí nhớ.
Môi cô vẫn ngọt như trước, lần ôm hôn ở đảo Báo quá mức ngắn ngủi, không có thời gian chậm rãi nhấm nháp cô, mà hiện tại cả người cô đang ở trong lòng anh, nói với anh cô thương anh……
Ông trời vì sao không cho anh gặp gỡ cô sớm một chút? Anh đem tiếng than vãn trong lòng truyền vào cái miệng nhu nhuận của cô, dùng môi cô an ủi trái tim cô độc đã lâu của mình.
“Anh nói…… anh yêu em?” Cô thì thào dán vào môi anh nhẹ hỏi.
“Yêu đến không thể tự kềm chế! Yêu đến cơ hồ điên cuồng!”
Anh yêu cô! Tước Lợi Nhi kinh hỉ lắng nghe tiếng nói trầm thấp của anh, lòng đang từ đáy cốc nháy mắt bay lên trời.
Trong tình yêu, thì ra một cái hôn có thể dẫn người ta bay vào thiên đường!
Cô nhắm mắt hôn trả, hai tay không tự giác bấu lên vai to lớn của anh, nương theo sức mạnh của anh để ổn định hai chân khẽ run của mình.
“Tước Lợi Nhi…… Tước Lợi Nhi……” Anh gắt gao nắm eo nhỏ của cô, từ hôn môi chậm rãi trượt xuống sau tai cùng cổ cô, thấp giọng gọi tên cô.
Cảm xúc căng thẳng trong kí©ɧ ŧìиɧ tìm được một nơi phát tiết, anh sẽ không buông cô ra, ôm cô ngã ra giường lớn, cả người đặt trên người cô, càng không ngừng hôn mắt tai mũi cô.
Nhiệt độ cơ thể hai người tăng lên, lửa nóng truyền từ miệng qua miệng lại biến thành du͙© vọиɠ mãnh liệt, phá hủy lý trí cùng suy nghĩ của bọn họ.
Anh nhẹ nhàng cởi bỏ tất cả quần áo của cô, lại dùng thân thể cân xứng của mình chặt chẽ kiềm chế thân thể mềm mại như ngọc của cô, tựa hồ sợ những chuyện này đều chỉ là ảo ảnh mà thôi.
Anh vừa mới bắt đầu vô cùng mềm nhẹ, dùng thân thể vuốt ve giải trừ bối rối của cô, thẳng đến khi cô vươn tay ôm lấy cổ anh, miệng không tự chủ nỉ non, dục hỏa của anh mới trong nháy mắt bạo phát.
Anh hôn dần dần cuồng nhiệt, đầu lưỡi lại tham tiến vào trong miệng cô tìm kiếm mồi lửa, sau khi có được hưởng ứng của cô, anh thở dốc càng lúc càng nặng nề, môi đòi hỏi cũng càng ngày càng nhiều……
Tước Lợi Nhi cảm thấy mình sẽ hít thở không thông. Đối với loại thân mật này không quen lắm, kỳ thật cô có chút sợ hãi, mặc dù trên sách và phim ảnh có rất nhiều thứ có thể tham khảo, nhưng cũng không chân thật đến kinh người như tự thể nghiệm.
Da anh trơn nhẵn, bóng loáng, lại nóng chết người; Dôi mắt khẽ híp đầy vẻ vội vàng muốn giải thoát cùng phóng thích; Mỗi một chỗ anh hôn qua đều giống như bị đóng dấu; động tác của anh mang theo ma lực tao nhã đặc biệt của báo; Cả người tản ra dục niệm mãnh liệt muốn một ngụm ăn luôn cô……
Chỉ là bị anh nhìn chằm chằm, cô liền cả người run rẩy, không thể suy nghĩ.
Anh hôn cổ trắng của cô, tay lớn mà thon dài dao động trên người cô, thăm dò đi vào bộ ngực cô, ngay sau đó lại cúi đầu ngậm lấy nụ hoa xinh xắn, hít lấy hương vị ngọt ngào xen lẫn giữa con gái và phụ nữ trên người cô.
“Cừu Liệt……” Cô bị rung động từ bụng vọt lên làm kinh sợ không thể suy nghĩ, chỉ nhắm mắt nhanh ánh mắt để cảm giác sự cuồng nhiệt chưa bao giờ có.
“Anh yêu em…… Tước Lợi Nhi…… yêu em……” Anh đã sớm không khống chế được mình, vùi đầu trước ngực cô, miệng anh càng không ngừng gọi nhỏ, tay cũng phủ lên toàn thân cô, tựa hồ muốn từ trên người cô tìm ra sức mạnh nào đó chống lại mình.
“Cừu Liệt……” Cô dựa vào anh, cong người lên.
Anh đột nhiên trở nên nóng vội, kéo cô đến trên người mình, giống như cuồng phong hôn môi cô, ngực cô, bụng cô……
Lửa tình sôi trào cuốn hai người vào thế giới khác, Tước Lợi Nhi chân chính ở nơi này mở ra tình yêu, trong phút chốc đồng thời cảm thấy đau đớn cùng vui sướиɠ, cô hiểu được lực ảnh hưởng của tình yêu đối với con người to lớn đến mức nào, kia cũng không phải thứ dùng con số có khả năng giải, cũng không phải khoa học có thể chứng minh, đó là một thứ tồn tại thực tế nhưng vô hình vô dạng, nó chi phối vui buồn hờn giận của mỗi người, nhìn không thấy, sờ không được, chỉ có thể cảm nhận, chỉ có người rơi vào đó mới có thể biết rõ……
Cô thở dài, sau đó rúc vào bên cạnh Cừu Liệt, rốt cục cũng hiểu được quyết định vì yêu mà buông tha tất cả của Lãnh Quan.
Tình yêu đích thực đối với phụ nữ mà nói, giá trị này vĩnh viễn không thể thay thế được!