Chương 22
Cừu Liệt đi ra từ cửa sáng của câu lạc bộ linh lực, trong lòng bị cảm xúc cuồng loạn lại phức tạp chiếm hết, tính chấn động trong lời quản lý nói đã đẩy mạnh anh vào thống khổ.
Anh thật sự là người duy nhất còn sống của Báo tộc?
Là nguồn gốc sự vĩnh sinh của Phương Tư? Cộng sinh! Từ này vừa đáng ghét lại đáng sợ cỡ nào, mạng của anh lại liên quan đến một kẻ có thể là hung thủ diệt tộc mình, thậm chí còn vì hắn mà bán mạng, gϊếŧ người?
Không! Anh phải quay lại tìm Phương Tư để hỏi cho rõ, anh phải tìm lại quá khứ của mình, nếu không hai mươi ba năm nay anh không phải sống uổng phí sao?
Anh chạy vội ra sân bay, trở lại đảo Báo là ý nghĩ duy nhất của anh vào lúc này, tại cái nơi tội ác tràn đầy đó, anh muốn có tất cả đáp án.
Hành tung của anh lập tức bị Tước Lợi Nhi phát hiện, cô không ngừng di động, rất nhanh liền tiếp cận anh.
“Cừu Liệt! Hiện tại anh không thể trở về, dừng lại!” Cô mạnh mẽ đuổi theo phía sau anh.
Anh không để ý cô, chạy thẳng về phía trước.
“Cừu Liệt, Phương Tư sẽ không trả lời vấn đề của anh, hắn quỷ kế đa đoan, làm sao có thể thừa nhận tội trạng của mình?” Bóng dáng cô thủy chung bám sát anh.
“Đừng động tới tôi, Tước Lợi Nhi!” Anh cũng không quay đầu lại giận la.
“Tỉnh táo lại, Cừu Liệt, trước tiên tháo bỏ dây xích trên cổ anh là quan trọng nhất, bởi vì đó là ống dẫn hắn dùng khống chế anh a!” Cô cũng kêu to.
“Cút ngay!” Anh bỗng dưng đứng lại bên đường, vươn tay ngăn một chiếc xe lại, nhảy vào.
“Tôi không thể cho anh trở về mạo hiểm!” Tước Lợi Nhi phát hỏa, một tay nắm anh, nháy mắt đã mang anh về biệt thự của cô.
Cừu Liệt phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ, tức giận hất tay cô ra, cuồng nộ nói: “Ai muốn cô xen vào việc của người khác?”
“Tôi không thể để anh lại rơi vào cạm bẫy của Phương Tư.” Cô thử bình tĩnh.
“Đây là chuyện cá nhân của tôi, cô không cần phải xen vào.”
“Anh là hội viên của câu lạc bộ linh lực, chuyện của anh chính là chuyện của tôi.”
“Tôi không phải! Đi nói với quản lý, tôi chỉ muốn hoàn toàn biết thân thế tôi, cũng giải quyết ân oán cùng Phương Tư, về phần thân phận hội viên này, các người tìm người khác đi!” Anh đẩy cô ra, đi đến cửa phòng.
Cô chuyển vị trí đến ngăn trước mặt anh, không buông tay nói: “Anh không có lựa chọn, Cừu Liệt. anh nhất định là hội viên của chúng tôi, tựa như anh là người của Báo tộc vậy, những việc này đều không thể thay đổi.”
“Tôi vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lời nói của quản lý, cho nên cô đừng kết luận quá sớm.”
“Vậy anh càng không có lý do gì tin tưởng Phương Tư giải thích. Nói cho anh biết, hắn sẽ không thừa nhận, nhiều năm như vậy anh chẳng hay biết gì, anh cho là bây giờ hắn sẽ nói sao?” Lửa giận của cô không áp chế được. chẳng lẽ anh không biết cô lo lắng cho anh sao?
“Tôi sẽ buộc hắn nói, tránh ra!” Anh hung ác nham hiểm trừng cô.
“Tôi sẽ không cho anh đi.” Cô không nhúc nhích.
“Tránh ra! Nếu không tôi sẽ không khách khí!” Anh một chút cũng không đợi được.
“Trừ phi anh đánh bại tôi.” Cô lạnh lùng thốt.
“Đừng chọc tôi, Tước Lợi Nhi.” Anh nắm chặt tay.
“Tôi là đang khuyên anh, bởi vì tôi không muốn lại thấy anh bị thương.”
“Cô đã cứu tôi, tôi cũng cứu cô, chúng ta huề nhau, chuyện của tôi cô đừng quản.”
“Tôi càng muốn quản!” Cô bướng bỉnh giữ chặt hai tay anh.
“Cô…… đáng ghét!” Anh nói xong tránh tay cô ra, đi về phía trước.
Cô không ngừng nghỉ, ra tay tấn công gáy anh.
Anh gọn gàng tránh, tay tự nhiên bổ về lưng cô.
“A!” Cô đau hô một tiếng, thân mình hướng thảm thượng đổ lạc.
“Tước Lợi Nhi!” Anh trong lúc bối rối nghĩ đến lưng cô bị thương, gấp đến độ quỳ xuống ôm lấy cô.
“Anh……” Cô phát hiện mình đau không chỉ là lưng, còn có tâm, cô vì anh mà đau lòng.
“Không có việc gì chứ?” Biết rõ cô có thương tích, anh còn xuống tay nặng như vậy, thật là! Cừu Liệt thật sâu tự trách.
“Đừng đi!” Cô bắt lấy tay anh, lần đầu tiên vì một người mà lo lắng như vậy.
“Đừng ngăn cản tôi, Tước Lợi Nhi, tôi không làm rõ mọi chuyện nhất định sẽ điên mất.” Hai hàng lông mày anh nhíu thành một đường.
“Nhưng nhìn anh đi tôi cũng sẽ điên mất!” Cô nhìn thẳng anh, đối với địa vị của anh trong lòng càng lúc càng rõ ràng.
“Cô…… cô đang nói cái gì……” Anh giật mình.
“Mỗi lần nhìn anh bị Phương Tư khống chế em đều rất khổ sở, em không bao giờ muốn anh chịu loại tra tấn này nữa, không bao giờ muốn nghe anh gào rống vì bị buộc biến thành báo đen một lần nữa……” Cô chớp mắt mấy cái, làn sóng tình kỳ lạ từ ngực dâng lên hốc mắt.
“Tước Lợi Nhi……” Cô đang nói cái gì a?
“Em thích anh, cho nên em không muốn nhìn anh trở về cái địa ngục kia. Em có trực giác, chỉ cần anh đi, em sẽ không gặp được anh.” Cô kích động nói ra toàn bộ tâm tình.
“Không…… cô chỉ đồng cảm với tôi thôi! Người cô yêu rõ ràng là Huyễn Dạ……” Anh lắc đầu, không thể tin được.
“Huyễn Dạ? Anh đang nói cái gì?” Cô ngẩn người, sao lại liên quan đến Huyễn Dạ Thần Hành?
“Tôi thấy, cô và anh ta……”
“Em cùng Huyễn Dạ? Chúng em làm sao?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Trở về bên cạnh anh ta đi! Anh ta so với người nguy hiểm không người không thú như tôi tốt hơn nhiều.” Anh nhẹ nhàng buông cô ra, đứng lên.
“Anh đang nói cái gì? Em cùng Huyễn Dạ không có gì a!” Cô gấp đến độ kêu to.
“Mặc kệ như thế nào, dù sao cô đừng đi theo tôi là được rồi.” Anh bắt buộc mình đừng nghĩ đến ý nghĩa sâu xa trong lời cô nói.
Đây là sao? Lời tỏ tình của cô tựa hồ là dư thừa, anh căn bản không có cảm giác.
Tước Lợi Nhi trong lòng chua xót nói: “Thì ra…… em lầm……”
“Cái gì?” Anh cúi đầu nhìn cô, trong lòng căng thẳng.
“Anh đối với em không có cảm giác đặc biệt, thì ra là em bị ảo giác của mình lừa……” Cô cười khổ đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn anh. Tình yêu, thì ra là một đề khó như vậy!