Nàng là người hiện đại xuyên vào thời đại không có thực trong lịch sử. Chỉ là ngẫu nhiên mơ một giấc mơ kỳ lạ lại bị một bà lão nhờ vả nuôi dạy một hài đồng. Dạ An An luôn tiếc nuối vì bản thân không chăm sóc tốt cho em trai, đồng cảm với cảnh ngộ đơn độc của đứa bé kia nên nhận lời về cổ đại làm bảo mẫu.
Đứa bé kia rõ ràng thân phận cao quý, có phụ thân, có a di cùng gia gia hiển hách nhưng lại bị người khi dễ, bị bỏ đói, bị đầu độc. Kẻ thù của bé quá cường đại trong khi Dạ An An chỉ là một nhân loại tầm thường. Không sao, nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Nàng là người thường nhưng người mang nàng về cổ đại không hề tầm thường. Kẻ thù quá mạnh? Không sao! Đánh không lại ta chạy, ngày sau quay về báo thù. Nàng quá nghèo? Không sao! Nàng có không gian riêng có thể tự trồng trọt, tự cung tự cấp. Thận phận quá tầm thường không đấu lại hoàng thân quý tộc? Không sao! Thân phận nàng tầm thường nhưng thân phận đứa bé không tầm thường, nhờ nó ra mặt là được.
Ngày tháng trôi qua đứa bé chẳng mấy chốc trở thành thanh niên tuấn tú bao người mơ ước. Kết thúc việc bảo mẫu, Dạ An An dự định dẫn theo đệ đệ ruột tham quan du ngoạn khắp nơi. Nhưng vì sao đứa bé kia lại tức giận như vậy? Nó chẳng những đánh đệ đệ nàng thê thảm lại còn nhìn nàng cùng đệ đệ như đôi gian phu da^ʍ phụ? Chuyện này là sao?