Lâm Chí nghe xong thiếu chút nữa muốn té xỉu. Tên ngu xuẩn đáng chết này, mày cho rằng mày tới đây là để công tác sao? Sai rồi, mày đến ngồi tù đó, chẳng lẽ đến giờ mày còn không biết?
Hắn đang định nói một câu để đánh thức người trong mộng. Lúc này, trên không vang lên một giọng nữ ngọt ngào:
- Mời đi theo hướng hành lang số 4!
Thanh âm này hiển nhiên là trí tuệ nhân tạo trong công trình kiến trúc phát ra, điểm này Lâm Chí cũng có thể xác định vì xung quanh hành lang sáng trắng không thấy bóng dáng ai.
Nhân loại ngày nay, trí tuệ nhân tạo khoa học kỹ thuật cơ bản thay thế hoạt động nhân lực, rất nhiều chuyện đã không cần nhân loại phải tự mình làm nữa.
Cuối hành lang là một thang máy lên xuống, nói đúng hơn là một bộ thang máy cỡ lớn chuyên vận chuyển hàng hoá, chẳng qua là loại quá cổ xưa rồi, thuộc về sản phẩm đầu thế kỷ 21.
- Ý ý, tui lại có ý kiến.
Lý Đại Long bắt đầu phát biểu ý kiến:
- Công ty nếu như có thể sử dụng vòng thuốc nổ tân tiến, vậy tại sao thang máy lại cổ như vậy, đúng là keo kiệt mà.
Lâm Chí chẳng muốn trả lời, trong mắt hắn, Lý Đại Long đã bị quy về loại loại não cá vàng, hơn nữa cũng do thang máy chậm rãi hạ thấp, âm thanh ù ù vô cùng nặng nề.
Từ thanh âm đông cứng mà áp lực này, Lâm Chí ngửi thấy một tia bất an. Bởi vì hắn ở trong thang máy thấy thời gian thang máy đi xuống quá dài, bằng kinh nghiệm phán đoán của hắn, thang máy đi xuống dưới mặt đất ít nhất đã được 1000m.
Lòng hắn hoàn toàn trầm xuống. Ai mà bị giam trong ngục giam dưới mặt đất 1000m, độ khó vượt ngục không hề kém hơn hack mất hệ thống phòng ngự vệ tinh vũ trụ.
Nhưng Lý Đại Long không thấy như vậy, hắn thích suy đoán lung tung:
- Hẳn nơi này là cơ sở nghiên cứu khoa học kỹ thuật dưới mặt đất của tập đoàn lớn à?
Kết quả không để cho hắn thất vọng. Thang máy sau khi dừng lại, hiện lên hiện hắn trước mắt chính là một hành lang rộng rãi càng trắng càng sáng hơn, trần nhà, sàn nhà, vách tường tất cả đều là vật liệu tinh quang, là loại tự động phát quang, có các công năng phòng cháy, không thấm nước, chống va đập, loại vật liệu này cho dù ngươi dùng năng lượng cao cũng chưa chắc có thể làm nó phát nổ.
Nhưng Lý Đại Long rất nhanh liền phát hiện ra điều cổ quái, cửa văn phòng hai bên hành lang không ít, nhưng những văn phòng này tựa hồ không có cửa sổ.
- Chẳng lẽ là văn phòng phong kín toàn bộ?
Bạn học Đại Long lập tức phản ứng kịp, hắn bỗng nhiên rất bội phục mình, phản ứng của mình luôn luôn cmn nhanh nhất.
- Gian phòng số 21!
Thanh âm trí tuệ nhân tạo phát ra nhắc nhở gian phòng của hai người.
Cửa gian phòng tự động mở ra, như là hoan nghênh bọn họ đến, chỉ có điều, Lý Đại Long rốt cục vẫn cảm giác không đúng.
Trong phòng không có bàn làm việc, không có ghế, không có thiết bị văn phòng, không có máy tính, không có máy lọc nước, không có ghế sô pha, không có. . .
Hầu như không có cái gì, duy nhất chỉ có ba cái giường lớn.
Trên giường có người, một người đàn ông đầu trọc hình thể hung hãn, mặt mũi dữ tợn. Thế nhưng người ngồi quanh năm trong không gian như vậy, vậy có khác gì cái xác chết đâu?
Cho nên Đầu Trọc dùng tư thế ngồi xuống nghiêng dựa vào vách tường, trên mặt của hắn chỉ có một loại biểu cảm, chính là trầm mặc, nhưng thoạt nhìn giống như là chết lặng.
Đối với hai người bạn tù mới, hắn cũng không thấy ngoài ý muốn hoặc là kinh ngạc, hắn chẳng qua là rất bình tĩnh nói ra bốn chữ:
- Hoan nghênh đến đây!
Người trả lời đầu tiên đương nhiên là Lý Đại Long:
- Ha ha, em là người mới tới, công việc sau này có gì không tốt, kính xin đại ca chỉ giáo nhiều hơn.
- Công việc?
Đầu Trọc nghe xong hai chữ này, không khỏi đứng bật xuống giường, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, khẩu khí trở nên cẩn thận từng li từng tí:
- Họ gì?
Lý Đại Long lập tức tràn đầy tự tin:
- Em họ Lý, Lý Đại Long, Đại trong đại tiểu, Long trong phi long!
Trên mặt Đầu Trọc hiện ra nụ cười mỉm, chỉ có điều trông dáng vẻ hắn tươi cười thật sự khó coi, bởi vì người như hắn lớn lên cùng với người hung ác, thật sự là không nên có dáng vẻ tươi cười như vậy.
Nhìn chằm chằm Lý Đại Long hồi lâu, Đầu Trọc thu hồi vẻ tươi cười, ý vị thâm trường mà hỏi:
- Mày biết đây là nơi nào không?
Lý Đại Long bị nhìn chằm chằm, toàn thân không được tự nhiên, hắn mơ hồ cảm giác không ổn, nhưng vẫn hỏi ngược lại:
- Nơi nào?
Đầu Trọc nhẹ gật đầu, mặt không biểu tình nói ra hai chữ:
- Ngục giam!
Lý Đại Long nhất thời ngẩn người ra, rất lâu sau hắn mới miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười:
- Vị đại ca này, anh thật biết nói đùa. . .
Đầu Trọc lập tức chặn họng hắn, nghiêm nghị nói:
- Tao không nói đùa, nơi đây thật sự là ngục giam. Hơn nữa tên ngục giam này chắc các mày cũng nghe nói qua, chính là Nhện Đen!
Nghe được hai chữ Nhện Đen, vẻ mặt Lý Đại Long vẫn mờ mịt, nhưng sắc mặt Lâm Chí bên cạnh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, thậm chí ngay cả bả vai cũng run rẩy nhè nhẹ vì sợ.
Đối với trọng phạm mà nói, cái tên Nhện Đen trong giới phạm tội không ai không biết, không ai không hiểu.
Ngục giam này tiếng tăm lừng lẫy, giam giữ toàn bộ tội phạm nguy hiểm nhất thế giới, có thể nói là hội tụ thiên tài phạm tội cấp cao nhất. Trong những người này có hacker siêu cấp, tai to mặt lớn giới chính trị, tinh anh giới kinh doanh, tôi phạm vượt ngục, hải tặc, lính đánh thuê, cuồng sát nhân, quân nhân. . .
Những tội phạm này đến từ nhiều ngành nghề, hơn nữa đều là người nổi bật trong lĩnh vực của mình. Ngục giam bình thường căn bản không giam được những cao thủ này, cho nên chính phủ liên bang thông qua lập pháp, xây dựng lên ngục giam khoa học kỹ thuật trứ danh này.
Tên nơi này như sấm đánh bên tai, với hệ thống bảo an nghiêm mật đỉnh cao, ngươi sau khi đã vào cũng đừng mong đi ra, còn về ý định vượt ngục, ngươi tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nhưng tại sao phải đặt tên là Nhện Đen?
Ý nghĩa hình tượng rất chuẩn xác, một khi bị nhốt vào địa ngục này, tựa như con muỗi rơi vào mạng nhện, ngươi càng giãy dụa, tấm lưới lớn này sẽ càng trói chặt ngươi, nếu như ngươi phản kháng dữ dội, tấm lưới này sẽ lập tức ghìm chết ngươi.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lý Đại Long, Đầu Trọc đã nhìn ra thằng này còn không biết mình bị nhốt vào ngục giam, còn tưởng là mình đổi công việc vào một công ty mới.
Nhưng hắn cũng không hỏi Lý Đại Long làm sao bị giam? Bởi vì trong ngục giam vốn không có bất kỳ bí mật gì đáng nói, nhưng nếu nói phạm nhân có bí mật riêng tư nào, thì đó cũng chính là quá khứ của mỗi người.
Quá khứ của bọn hắn đều rất huy hoàng, ít nhất khi bọn hắn làm trong lĩnh vực của mình, những thứ huy hoàng đó đủ làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, thậm chí là có đại bí mật kinh thiên động địa. Cho nên, trừ phi người khác chủ động mở miệng, người bên ngoài tuyệt đối sẽ không chủ động hỏi.
Đầu Trọc chỉ tận cùng bên trong gian phòng, thản nhiên nói:
- Đó là giường ngủ của mày.
Lý Đại Long cũng không động đậy, hiển nhiên hắn vẫn không cách nào tiếp nhận sự thật mình đang ngồi tù, vì vậy quay đầu hỏi:
- Về sau mỗi ngày đều phải ở trong gian phòng này?
Đầu Trọc lắc đầu nói:
- Cũng không hoàn toàn như vậy!
Lý Đại Long mắt sáng rực lên:
- Có thể đi ra ngoài?
Đầu Trọc thở dài:
- Kỳ thật được ngốc ở trong phòng là an toàn nhất đấy, tao khuyên mày tốt nhất không nên đi ra ngoài.
- Tại sao?
Lý Đại Long khó hiểu.
Đầu Trọc bỗng nhiên chuyển chủ đề:
- Mày có biết trong ngục giam này có rất nhiều quy củ hay không?
Lý Đại Long nói:
- Ví dụ như?
Đầu Trọc lạnh lùng nói:
- Ví dụ như mày tốt nhất không nên hỏi tại sao? Bởi vì mày muốn biết thì sẽ có người nói cho mày biết. Nhưng thứ mày không nên biết, nếu mày biết được thì phiền toái sẽ lớn hơn.
Lý Đại Long đành phải câm miệng, Đầu Trọc huynh khẩu khí rất bình thản, nhưng nói ra những lời khiến kẻ khác không cách nào phản bác.
Đúng lúc này, từng kim loại trên tường phía trên đầu giường tự động vỡ ra một cái miệng nhỏ vuông vắn, tựa như có một bàn tay vô hình mở ra một ngăn kéo, trong ngăn kéo có một mũ kim loại tạo hình quái dị.
- Đây là cái gì?
Lý Đại Long hiếu kỳ.
Đầu Trọc nhịn không được:
- Đừng nói với tao đến cái đồ chơi này mày cũng không biết nhá?
Lý Đại Long lắc đầu:
- Quả thực không biết.
Đầu Trọc cũng đành chịu, thở dài:
- Đây là thời gian phúc lợi cố định mỗi ngày, chỉ có ba tiếng. Bây giờ mày tốt nhất phải tận dụng cho tốt thời gian này, tương lai nếu có cơ hội ra tù, mày cũng không muốn trong người không có đồng nào chứ?
Lý Đại Long chần chừ nói:
- Chẳng lẽ cái này là "Đại Lục Thứ Chín" ?
Lần này không ai trả lời câu hỏi của hắn nữa rồi, bởi vì Đầu Trọc đã nhanh chóng đeo mũ lên, nằm ở trên giường:
- Lý Đại Long, sau khi vào đến Mao Tháo Thôn thì tìm tao, tên của tao rất dễ nhớ đấy, tên là "Ta Có Lão Niên Si Ngốc".
- Quả thực dễ nhớ.
Lý Đại Long lầu bầu lấy mũ an toàn đội lên:
- Nhìn bộ dáng này của ông cũng chỉ tầm 30 tuổi, tuổi còn trẻ mà đã lão niên si ngốc? Chắc thằng này bị giam lâu quá nên ngốc luôn rồi!