Lý Đại Long cười toe toét nói:
- Chuyện tốt có thể thương lượng, chuyện xấu thì không cần bàn nữa.
- Chuyện tốt, tuyệt đối là chuyện tốt!
Đinh Đinh Ngư vẻ mặt vui mừng.
- Ồ? Nói tôi nghe thử xem?
Đinh Đinh Ngư cười cười, nói:
- Dưa ca có thần khí như thế, mà em lại có máy đào. Hai ta song kiếm hợp bích, anh xem liệu có vô địch khu mỏ quặng được không?
Điểm lợi ích riêng này của hắn, Lý Đại Long làm sao nghe ra đạo lý? Nói trắng ra kẻ này mắt sáng lên rồi, muốn cùng party hắn làm chung.
- Chỉ có điều...
Lý Đại Long lại gây khó dễ.
Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Đại Long, trong lòng Đinh Đinh Ngư lại hoảng hốt:
- Dưa ca, anh ra giá đi, em không thể chiếm không tiện nghi của anh được.
- Hả? Cái kia, pháo đất này của tôi bắt tay vào làm rất tốn lực, chú xem...
Lý Đại Long nhanh chóng bày ra bộ mặt gian thương.
Đinh Đinh Ngư cắn răng một cái, nói:
- Như vậy, anh cho nổ một pháo, em sẽ đưa ra 5 ngân tệ, không ra khoáng thạch thì vẫn đưa như thường, ra khoáng thạch thì anh sáu tôi bốn, thế nào?
Ồ, vụ kinh doanh này dường như làm được, có thể nắm khoáng thạch còn có thể kiếm tiền, ừm, không tồi không tồi.
Lý Đại Long vừa mới đáp ứng, Đinh Đinh Ngư lại ra điều kiện:
- Chỉ có điều, mỗi khi anh nổ xong 5 pháo, liền miễn phí cho tôi 1 pháo, thế nào?
Miễn phí 1 pháo? Lời này sao nghe quen tai vậy?
Kỳ thực trên người Lý Đại Long tổng cộng cũng chỉ có 6 pháo, dùng thuốc nổ để nổ khoáng, phương pháp tuy không sai, nhưng hiệu suất có cao hay không, hoàn toàn quyết định bởi vận may, chuyện này căn bản mang tính chất đánh bạc.
Vấn đề ở chỗ Lý Đại Long tuyệt đối không phải một cậu nhóc dễ dàng để người ta chiếm tiện nghi. Cho ngươi miễn phí 1 pháo cũng được, thế nhưng nguyên liệu ngươi thế nào cũng phải cung cấp cho ta một thứ, ngươi cho rằng pháo đất này dễ dàng làm ra được sao?
Đinh Đinh Ngư lại chỉ có thể cắn răng đáp ứng, vốn là ngày hôm qua khối ma tinh đã tiêu một đống tiền của hắn, khiến hắn không thể làm gì khác hơn là suốt đêm tìm bằng hữu "giang hồ cứu cấp". Lại vay tiền, lại làm cơ khí, hắn ở đó nhọc nhằn khổ sở dằn vặt qua dằn vặt lại, kết quả thì hay rồi, tiền tiến hết vào túi tiền của Lý Đại Long.
Bởi vậy có thể thấy, luyện Ma Đạo Sư chả có cái gì dùng, nắm giữ một môn kỹ thuật mới là đạo lí. Đinh Đinh Ngư đang nghĩ có nên bái sư học nghệ Lý Đại Long hay không, năng lực tiểu tử này cường đại, lại có hậu thuẫn.
Hắn ngây ra ở đó. Lý Đại Long đã ném pháo thứ hai vào.
Vô cùng đáng tiếc, lần này không những không ra món đồ gì, hơn nữa còn thu hút Bạo Lực Huyết Nhận từ bên ngoài đi vào.
- Các ngươi đang làm gì? Tại sao gây ra động tĩnh lớn như vậy?
Bạo Lực Huyết Nhận xem ra có chút bất mãn:
- Lão đại bảo ta đi vào kêu các ngươi đi ra ngoài.
Đối đầu vị này, Đinh Đinh Ngư sợ đến mức căn bản không dám nói lời nào, riêng thanh liêm đao sắc bén đã khiến người vừa nhìn là sợ hãi.
Hắn muốn PK đấy, nhưng hiện tại mình có bản lĩnh PK sao?
Có điều, việc này mới khiến hắn vô cùng bội phục Đại Long. Chỉ thấy Lý Đại Long đi tới nói nhỏ với Bạo Lực Huyết Nhận, sau hai câu, con mắt Đinh Đinh Ngư liền đăm đăm lần thứ hai. Bạo Lực Huyết Nhận vốn hung thần ác sát lại gật gù với Lý Đại Long, còn cúi đầu khom lưng.
- Huynh đệ, tôi đi ra ngoài trước.
Bạo Lực Huyết Nhận mỉm cười:
- Các ngươi chậm rãi đào, đào cho tốt!
Giờ khắc này Đinh Đinh Ngư quả thực là bội phục Lý Đại Long đến sát đất:
- Dưa ca, anh có thể nói chuyện với thằng vừa rồi, chẳng lẽ có quen biết với lão đại bọn họ?
- No! No! No!
Lý Đại Long dương dương tự đắc xua tay:
- Đây là mị lực cá nhân của ca.
Đối với loại chuyện hoang đường này, Đinh Đinh Ngư đánh chết cũng không tin. Hắn phỏng chừng Lý Đại Long rất khả năng là một người mới trong một gia tộc thế lực lớn nào đó. Chỉ có điều kỳ lạ là tân thủ từ danh môn, làm sao có thể sinh ra ở thôn này? Chẳng lẽ gần đây hệ thống đầu não chính phủ liên bang lại lag rồi?
Hắn ở đó suy nghĩ lung tung căn bản không bắt được trọng điểm. Lý Đại Long vừa rồi chính là lặng lẽ nói với Bạo Lực Huyết Nhận:
- Anh đi trước, một lúc nữa tôi ra ngoài liền cho anh 20 ngân tệ tiền xử lí. Anh đùng nói cho người khác, việc này chỉ ngươi và ta biết.
Bạo Lực Huyết Nhận đương nhiên liền hiểu ý, quỷ dị nở nụ cười. Mà Lý Đại Long nhớ kỹ 5 pháo giá 25 ngân tệ, dù sao tiền này cũng không phải của hắn. Nếu nói dùng tiền này mua bình an, chẳng bằng nói có tiền có thể điều khiển mọi thứ.
Còn cái gì mà mị lực cá nhân, Long Chó Điên mới level 1 thì có thể có mị lực beep gì? Nếu như nói giá trị của người có tiền, thì hắn đúng là có thể tăng thêm 100 điểm.
Bạo Lực Huyết Nhận vừa đi, hai người lại bắt đầu ném pháo ầm ầm.
Nhân phẩm Lý Đại Long giờ khắc này bắt đầu xuống dốc, pháo thứ 3 thứ 4 thứ 5 liên tục ba pháo không thu hoạch được gì. Động đã nổ vào sâu thêm gần 20m, mà đến đá lưu huỳnh giá thấp nhất cũng không có.
Đinh Đinh Ngư cuống lên, thế nhưng Lý Đại Long càng gấp, bởi vì hắn chỉ còn 1 pháo cuối cùng.
1 pháo này ném xong mà còn không ra khoáng thạch, từ góc độ kinh tế học mà nói, ngày hôm nay hắn mắc nợ xấu, từ đó dẫn đến xí nghiệp sinh ra tác dụng phụ, do đó dẫn ra tuần hoàn ác tính nghiêm trọng, cuối cùng gây phá sản, kết quả là đại nạn đến, chết đói đầu đường...
Là chết hay sống liền xem một pháo này, Lý Đại Long đem kíp nổ lướt qua trên đá lửa, sau đó bày ra tư thế "Tiên nhân trích đào", tiêu sái ném pháo ra, đồng thời duy trì tư thế ném mạnh đứng tại chỗ 3 giây, quả thật là một phong cách riêng rất nhà quê.
- Ầm ầm
Một tiếng nổ vang, hang động "Hi lý hoa lạp" sụp một tảng lớn.
Lần này so với 5 lần trước cũng khác nhau, thanh âm sụp đổ kéo dài vô cùng, hơn nữa hang động ít nhất bị nổ vào sâu 6 mét.
Vậy cũng lạ, Lý Đại Long cảm thấy trong này có vấn đề, thuốc nổ có phẩm chất giống nhau, không thể trong chớp mắt uy lực lại lớn lên. Nhưng hiện tại không phải là thời điểm suy nghĩ những vấn đề này, bởi vì "Leng keng" hai tiếng dễ nghe vang lên giòn giã, bạo phát rồi, rốt cục ra khoáng.
Hai người đồng thời nhảy vào trong chỗ khói thuốc súng, nhưng thân thể nhỏ bé của Đinh Đinh Ngư với thuộc tính pháp sư làm sao hơn được thuộc tính thân thể cường hãn trời sinh của Lý Đại Long?
Hắn còn không thấy rõ Lý Đại Long nhặt khoáng thế nào, Lý Đại Long đã bắt đầu ngông cuồng cười to, chỉ thấy hai tay hắn cầm hai viên ma tinh màu tím một lớn một nhỏ, viên nhỏ kia so với viên hôm qua còn lớn hơn, mà viên to thì to cỡ nắm đấm.
Con mắt Đinh Đinh Ngư nhất thời trắng đi. Đù mé trâu bò voãi, người mấy ngày nay qua nơi này lấy quặng, tuyệt đối không ai có thể đào được ma tinh lớn như vậy. Vậy mà thằng này không chỉ đào được, hơn nữa một phát đào được hai viên. Mày thế này thì người khác làm sao kiếm sống?
- Phẩm vị bao nhiêu?
Đinh Đinh Ngư hô hấp gấp gáp.
- 21,18!
Lý Đại Long vừa nói vừa nhắc lại giao dịch:
- Theo quy củ, viên nhỏ cho chú! Tiền đưa anh!
Thời khắc này Đinh Đinh Ngư đối với Lý Đại Long không chỉ có sùng bái, mà còn tràn ngập kính nể.
Theo lý thuyết Lý Đại Long hoàn toàn có thể trở mặt tại chỗ, trắng trợn chiếm hai viên ma tinh làm của riêng, dù sao bọn họ cũng chỉ ước định bằng miệng. Điểm quan trọng nhất là lần này trong quá trình đào mỏ Đinh Đinh Ngư căn bản không xuất ra chút lực nào, người ta vẫn tuân thủ ước định giao đồ vật cho ngươi.
Phẩm tính như vậy ở trong "Đại Lục Thứ Chín", thử hỏi có mấy người có thể làm được?
Kỳ thực hắn lại sai rồi, người ta căn bản là không nghĩ như vậy, Long Chó Điên chỉ là biết giữ mặt mũi mà thôi, từ trình độ nào đó, Lý Đại Long là loại người cuồng cố chấp, không đạt mục đích thì thề sống chết không thôi. Còn cái gì mà giữ chữ tín, hắn không muốn phí lời cùng ngươi.
Thế là, Đinh Đinh Ngư không chút do dự đưa ra 25 ngân tệ.
Chỉ có điều, vừa đưa tay ra liền xảy ra vấn đề, toàn bộ hang động đột nhiên "Ầm ầm" lay động kịch liệt.