Ngục ma mở rộng cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn, chất nhầy từ cơ thể và miệng nhỏ xuống đất từng giọt, mắt của chúng phát ra ánh sáng xanh lục, chạy thẳng về phía chỗ ẩn nấp của Lâm Vô Ưu và Thư Lương Quân.
Thư Lương Quân lần đầu tiên được chứng kiến Ngục ma thực sự, quả nhiên kinh tởm, "Chúng ta bị phát hiện rồi."
Lâm Vô Ưu đang ngồi xổm bên cạnh không hề hoảng sợ, "Tôi sẽ ra trước, cậu chờ thời cơ mà dùng bùa."
Thư Lương Quân liếc nhìn con Ngục ma đang lao đến, “Cậu cẩn thận đấy.” Ngục ma rất khó đối phó, da dày, chịu đòn giỏi, chất nhầy trên người lại vừa kinh tởm, vừa không dễ gì tiêu diệt bằng nước lửa.
Lâm Vô Ưu đứng thẳng dậy, bước ra khỏi tảng đá lớn. Ngục ma khi thấy anh như quái vật gặp được Đường Tăng, dáng vẻ trở nên càng dữ tợn hơn.
Lâm Vô Ưu vừa di chuyển vừa tấn công những con Ngục ma ở gần bằng ngọn lửa, dẫn dụ chúng đến khu vực rộng rãi hơn.
Ngục ma dường như sợ hãi trước ngọn lửa của anh, nhưng với số lượng quá đông, chỉ dựa vào lửa tạm thời vẫn chưa thể tiêu diệt hết bọn chúng.
Một con Ngục ma há miệng lao đến, Lâm Vô Ưu phóng ra một luồng lửa rồi bật người lên không, xoay tròn đứng vững trên tảng đá.
Anh giơ một tay lên trời, lập tức ngọn lửa từ không trung bùng lên, tạo thành một vòng tròn lớn, sau đó vòng lửa rơi xuống mặt đất.
Những con Ngục ma trúng phải vòng lửa lập tức hóa thành tro bụi, trong khi vòng lửa tiếp tục khép chặt, như thể nó có sự sống, bao vây toàn bộ Ngục ma còn lại trong đó.
Lúc này, vòng lửa giống như một sợi xích lửa. Lâm Vô Ưu nắm chặt sợi xích trong tay, không một con Ngục ma nào có thể trốn thoát.
"Dán bùa đi!" Gương mặt của Lâm Vô Ưu được ngọn lửa chiếu sáng, nhưng không làm mất đi vẻ lạnh lùng đầy sức mạnh của anh.
Thư Lương Quân suýt nữa thì đứng ngẩn người ra. Lâm Vô Ưu lại đột phá lên Pháp sư trung cấp! Người này thiên phú đã dị thường, còn có thể "biếи ŧɦái" hơn nữa không?
Anh vung tay, mười lá bùa bay lượn trong không trung. Thư Lương Quân khẽ niệm chú ngữ, mười lá bùa tỏa sáng rực rỡ, rơi lên những con Ngục ma bị xích lửa bao quanh. Ngục ma gào thét dữ dội, cảnh tượng trông như hồ lửa luyện ngục!
Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt của cả hai, đám Ngục ma này hoàn toàn bị tiêu diệt, ngọn lửa trong tay Lâm Vô Ưu dần dần tắt lịm.
“Lão Ưu, cậu đột phá lên Pháp sư trung cấp từ khi nào vậy?” Thư Lương Quân kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Sao anh ta chưa nghe tin gì? Đây rõ ràng là chuyện vui lớn của cả bộ phận!
“Vài ngày trước.” Lâm Vô Ưu thu lại ngọn lửa, nhảy xuống khỏi tảng đá lớn. Chất nhầy mà Ngục ma để lại vẫn chưa biến mất theo chúng.
Lâm Vô Ưu đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía chỗ Ngục ma chui ra. Nơi đó lại bắt đầu bốc lên một làn sương đen...
“Lương Quân.”
Đang mải nghĩ xem nên chúc mừng Lâm Vô Ưu thăng cấp như thế nào, Thư Lương Quân cũng quay lại nhìn về phía làn sương đen bốc lên...
"Ôi đệch!!" Vẫn còn nữa!!
Thư Lương Quân lập tức vào tư thế cảnh giác, Lâm Vô Ưu mím môi, ngọn lửa trong tay lại bùng lên, chiếu sáng xung quanh.
Từ dưới lớp sương đen, một đám quái vật cơ bắp cuồn cuộn bắt đầu bò ra, thân thể đen bóng và hàm răng sắc nhọn của chúng phát sáng, da dày trông như lớp giáp cứng, nhưng may mắn là không có chất nhầy như Ngục ma.
“Ngục thú?” Sao cả Ngục thú cũng xuất hiện? Đáng lẽ chúng đã tuyệt chủng rồi, Thư Lương Quân cảm nhận được mùi âm mưu trong không khí.
Số lượng Ngục thú khoảng mười con, nhưng chỉ năm con đã khó mà đối phó, giờ lại là mười con! Ngục thú mạnh mẽ hơn nhiều so với Ngục ma, và cũng khó đánh bại hơn. Hai người bọn họ cố lắm mới có thể đối phó được với bảy con.