Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Bảo Liên Đăng] Hứa Cho Ngươi Một Ngôi Nhà

Chương 8: Náo nhiệt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Minh Như Triều Tuyết

Tháng sáu Hoa Sơn, hoa đào vẫn rực rỡ. Phúc địa tiên gia đương nhiên không giống của người phàm, cho dù là bốn mùa như xuân cũng là chuyện bình thường.

Hoa đào ở Hoa Sơn so với ở Đào Sơn càng nhiều hơn, nở càng lâu hơn, từ xuân đến thu, từ đông sang hạ.

Mỗi một đóa hoa đều như nụ cười điềm mỹ, nở một cách tùy ý giữa nơi non xanh nước biếc, tẫn thái cực nghiên. (*)

(*tẫn thái cực nghiên 尽态极妍: hình dáng và màu sắc đều xinh đẹp đến cực điểm)

Cung Thánh Mẫu cách đó không xa, một tòa Lưu phủ vừa mới xây xong, ngói đen tường trắng, đơn giản hào phóng.

Sáng sớm hôm nay ngày 24 tháng 6, cửa chính cửa phụ Lưu phủ đông nghẹt, khách khứa không dứt.

"Hằng Nga tỷ tỷ, Bách Hoa tỷ tỷ, hai tỷ tới rồi."

"Chúng ta vốn muốn tới sớm một chút, nhưng mà triều hội ở Thiên Đình mãi vẫn không tan, chờ thật sự nóng ruột mà."

"Tam muội muội, muội bận thì đi đi, ta và Bách Hoa tiên tử tự tiện là được."

"Tiên tử đã tới, lão trư cuối cùng cũng không uổng công chờ. Tiên tử tới ngồi bên này, nếm thử cái này đi."

"Sứ giả quan tâm rồi."

"Lời này của tiên tử thật khách khí, lão trư chiếu cố muội muội của mình không phải là nên làm sao?"

"Na Tra đại ca!"

"Trầm Hương, chúc mừng chúc mừng, hữu tình nhân chung thành quyến chúc (**) a."

(**Hữu tình nhân chung thành quyến chúc: người có tình sẽ về một nhà)

"Còn phải cảm ơn Na Tra đại ca tương trợ……"

"Huynh đệ nhà mình, khách khí cái gì. A? Trầm Hương, ngươi xem Ngao Xuân kìa!"

"Bát thái tử sao bây giờ huynh mới đến? Bên cạnh huynh còn không phải là Đinh……"

"Đinh cái gì mà Đinh? Đây là vị hôn thê của ta—— Triệu gia tiểu thư. Các ngươi ngàn vạn lần đừng gọi sai a!"

"A? Triệu gia tiểu thư?"

"Huynh chính là Trầm Hương? Thoạt nhìn rất quen mặt, chúng ta có phải đã gặp nhau không?"

"Chúng ta đương nhiên…… Chưa gặp nhau, khẳng định là chưa từng gặp nhau! Bát thái tử, huynh mau đưa hôn thê của huynh vào chỗ ngồi đi, bên ngoài nắng nóng lắm."

"Nhưng mà ta rõ ràng thấy huynh rất quen mắt…… Ngao Xuân ngươi kéo ta làm gì?"

"Tới tới tới, chúng ta vào bên trong ngồi, đừng trở ngại tân lang quan người ta tiếp khách."

"Tứ di mẫu! Dì vì sao không đi cùng Ngao Xuân?"

"Con cũng thấy rồi, đang lúc tình nồng ta sao có thể không cho hai vợ chồng chúng nó một mình gần gũi?"

"Điều này cũng đúng. Nhưng mà rất kỳ quái, Đinh Hương không phải đã…… coi như chuyển thế cũng không nhanh như vậy nha! Còn có Tiểu Ngọc hình như bị thiếu đi một ít ký ức, cũng không rõ tại sao lại thế này."

"Trầm Hương, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy? Những cái đó không quan trọng, dù sao hiện tại mọi người đều rất tốt."

"Tứ di mẫu nói đúng. Giống như chuyện dì sống lại, chúng ta đều vô cùng vui mừng, ai cũng không quan tâm đến nguyên nhân."

"Con đó, về sau ổn trọng một chút, cùng Tiểu Ngọc sống thật tốt, hiếu thuận với cha mẹ. Bọn họ nhiều năm như vậy, thật sự không dễ dàng gì."

"Ân, Trầm Hương đã biết."

"Lải Nhải, vì sao giờ ông mới đến?"

"Lão Tôn không cẩn thận ngủ quên đó mà, hắc hắc. Ai, ta nói này Trầm Hương, sao không thấy tức phụ ngươi?"

"Tiểu Ngọc đi rừng đào phía Đông lấy đào hoa nhưỡng, nghe nói đã ủ hơn một ngàn năm…… Lải Nhải ông đi làm gì?"

"Ta đi giúp tức phụ ngươi lấy rượu!"

"…… Rõ ràng là muốn uống trộm trước đi?—— Tiểu Ngọc sao đi lâu như vậy vẫn chưa trở lại?"

Rừng đào phía Đông, giữa rừng hoa nở rộ, mơ hồ có thể thấy được một thanh xuân thiếu nữ thân mặc giá y, má đào mặt phấn, chung linh dục tú. (***)

(***chung linh dục tú: tập hợp của những cái đẹp)

Nàng vốn là tới lấy rượu, bỗng nhiên dừng bước, kinh nghi giương mắt nhìn xung quanh.

Nhìn thấy được hoa thơm chim hót, hết thảy như thường.

Nhưng Tiểu Ngọc từ từ nhìn bốn phía, trên mặt rõ ràng tràn ngập nghi hoặc, nhỏ giọng nói thầm: "Rõ ràng không có người nha, vì sao cảm giác như có người vậy?"

Cách đó không xa, một nữ tử bạch y thanh tuyệt, không dấu vết mà mỉm cười tán thưởng: "Tiểu hồ ly này thật ra cũng nhạy bén đấy chứ."

Thiếu niên bên cạnh nhàn nhạt gật đầu.

Nữ tử cởi bỏ pháp thuật, hai người chậm rãi vòng qua từng cây đào, chó đen thè lưỡi ở bên chân thiếu niên chạy tới chạy lui.

Tiểu Ngọc vừa thấy thân ảnh của bọn họ như trúng sét đánh, lùi lại hai bước, đột nhiên biến sắc: "Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi là Nhị Lang Thần? Ngươi không chết?!"

Dao Cơ rất có hứng thú liếc mắt nhìn Hao Thiên Khuyển: Còn nói là đã phong ấn ký ức kĩ càng, ngữ khí kinh hỉ của tiểu hồ ly này là thế nào?

Hao Thiên Khuyển nhìn nhìn Tiểu Ngọc, lại nhìn nhìn chủ nhân trông như bình tĩnh, thật ra là rất mờ mịt, hai mắt choáng váng.

Từ khi thức tỉnh tới nay, vẫn luôn bị mẫu thân bắt phải bế quan chữa thương cố hồn, hôm nay mới được xuất quan nên thiếu niên không để ý chút nào mà triển nhan nở nụ cười, đối diện với tiểu hồ ly đang xù lông ôn nhu vẫy tay: "Lại đây."

Chó nhỏ mở to hai mắt, chủ nhân ngài cho rằng tiểu hồ ly là ta sao, tùy tiện vẫy tay thì nàng sẽ tới sao?

Những ký ức của nàng đều bị chủ nhân phong ấn, sao có thể sẽ…… đợi đã, nàng thật sự lại đây?!

Dao Cơ nhìn Tiểu Ngọc do dự bước từng bước một, tuy rằng chậm chạp nhưng vẫn dịch lại đây, không hề mang theo một chút sát khí và ác ý.

Không khỏi mỉm cười.

Dương Tiễn, xưa nay rất dễ dàng chọc hai loại người thích.

Hiểu rõ thế sự xoay vần, và thuần tịnh ngây thơ tâm vô tạp trần.

Người trước thì thí dụ như các trưởng bối Xiển Giáo, Ngọc Đế Vương Mẫu, Thái Thượng Lão Quân, Nữ Oa nương nương vừa mới gặp đã tặng thần khí, vân vân.

Người sau thì thí dụ như chúng thần khí Khai Thiên Thần Phủ, Bảo Liên Đăng, Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Hư Mê Ảo Cảnh; các linh thú Hao Thiên Khuyển, Nghịch Thiên Ưng, trẻ con thiên chân như Tiểu hồ ly, Na Tra (đã từng).

Huống hồ, ký ức có thể phong ấn, tình cảm thì không thể.

Cho nên, tiểu hồ ly bước tới cũng không kỳ quái.
« Chương TrướcChương Tiếp »