Tác giả: Minh Như Triều TuyếtLát sau, Dao Cơ vành mắt đỏ bừng mà buông thiếu niên ra, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần: "Tiễn nhi…… Con hiện tại...... cảm thấy thế nào?"
Phần lớn tâm trí của Dương Tiễn đều đặt ở trên người Dao Cơ, nhìn thôi cũng luyến tiếc rời mắt.
Cho dù là trong giấc mộng xa vời nhất, cũng chưa từng gặp cảnh tượng mỹ diệu như vậy.
Trong suy nghĩ của hắn, có thể một lần nữa nhìn thấy mẫu thân còn sống chân thật như thế, coi như hồn phi phách tán cũng không có gì ghê gớm, huống chi chỉ là thân bị trọng thương, ký ức mất đi?
Cho nên thiếu niên cười đến vân đạm phong khinh: "Mẫu thân không cần lo lắng, hài nhi không sao cả."
Hiểu con không ai bằng mẹ. Đối với cái "không sao" của Dương Tiễn, Dao Cơ một chữ cũng không tin. Nàng nắm lấy tay thiếu niên, dùng pháp lực cẩn thận dò xét. Dương Tiễn ngoan ngoãn tùy nàng làm việc.
Dao Cơ vẫn không yên tâm, nhẹ gọi: "Sơn Hà Xã Tắc Đồ."
Một luồng sáng lạnh từ ngân sức trên cổ thiếu niên vụt ra, hóa thành tiểu nữ hài cao ba tấc đáp trên đầu vai của hắn, cười hì hì ngồi xuống.
Sơn Hà Xã Tắc đồ là thượng cổ thần khí Nữ Oa nương nương tặng cho, đồng hành với Dương Tiễn hai ngàn năm, cùng hắn nguyên thần tương liên, gần như một khắc cũng không rời, linh thức đương nhiên cũng cực kì mẫn tuệ.
Dao Cơ ôn nhu hỏi nàng: "Chủ nhân ngươi thế nào?"
Nữ hài nhi quyết đoán lắc đầu: "Không tốt lắm."
Dao Cơ khẩn trương truy vấn: "Chỗ nào không tốt?"
"Chỗ nào cũng không tốt." Bắt đầu liệt kê, "Chủ nhân a, thân thể bị hủy, tu vi hao tổn nhiều, hồn phách không được đầy đủ, ký ức bị mất......"
"Đợi đã! Ngươi nói ký ức bị mất?!" Dao Cơ hít hà một hơi, ngắt lời hỏi.
Hai người (?) đồng loạt nhìn qua, thiếu niên vô tội nhìn lại.
Dao Cơ tiếp tục truy vấn, nữ hài nhi biết gì nói nấy không nửa lời giấu diếm.
Chính chủ Dương Tiễn bị bỏ qua một bên, nghe hai người đang giao lưu về chuyện mà chính mình cũng không rõ lắm, thấy bộ dáng của Hao Thiên Khuyển trợn mắt há hốc mồm còn chưa kịp phản ứng, bật cười sờ sờ đầu của nó.
Vì thế chó nhỏ được trấn an, vui sướиɠ liếʍ liếʍ tay chủ nhân.
Đợi hai người chưa đã ghiền cũng phải hạ màn, Dương Tiễn mới hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Nương, Tam muội và sư phụ vẫn khỏe chứ?"
"Tam muội con, nó đương nhiên rất tốt." Nhắc tới Dương Thiền, Dao Cơ áp chế cảm xúc phức tạp, "Sư phụ con, chắc là cũng rất tốt."
Chắc là? Thiếu niên hơi hoang mang.
Nữ hài nhi lắc lắc hai chân nhỏ xinh, ngẩng đầu nhìn hắn: "Xiển Giáo phong sơn, đã rất lâu rồi không gặp được sư phụ ngài."
Dương Tiễn thần sắc thư hoãn, Tam muội rất tốt, vậy hắn an tâm rồi.
Có thể khiến Xiển Giáo phong sơn không ra ngoài, tất nhiên đã xảy ra đại sự nghiêng trời lệch đất (Phong thần). Bất quá là bên trong sư môn, đương nhiên vô cùng an toàn, không cần lo lắng.
Mà Ngọc Đỉnh chân nhân trước nay đối với đồ nhi nhà mình rất yên tâm—— lấy bản lĩnh của Dương Tiễn, không cần quan tâm gặp phải chuyện gì, khẳng định sẽ không có nguy hiểm.
Nhưng mà, tình huống thực tế thì mọi người đều biết đấy……
Đợi linh thức của Sơn Hà Xã Tắc đồ lưu luyến không rời mà trở lại bản thể, Dao Cơ mới từ trong túi không gian lấy ra một bao thức ăn lớn đặt lên bàn, chú chó nhỏ lập tức chảy nước dãi ba thước, ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm chúng nó.
Dao Cơ vẫy tay ý bảo nó tùy ý lấy dùng, cười như không cười nói với Dương Tiễn: "Tiễn nhi…… Nhi tử của Tam muội con là Trầm Hương sắp thành thân, hôn kỳ định ngày 24 tháng 6."
Thiếu niên không khỏi ngơ ngẩn.
Nhi tử của Tam muội?!
Tiểu kịch trường: Trong lúc Nhị ca lạc vào gió hỗn độn, Hao Thiên Khuyển trộm hỏi Dao Cơ về mỗ Sơn Thần, nàng chỉ đạm nhiên cười. Phong pháp lực ném xuống mười tám tầng Địa ngục.
Tác giả có lời muốn nói: Về cái ngày này, tham khảo《Đông Kinh mộng hoa lục》.
_________________________
Editor: Bật mí nho nhỏ cho mn, 24/6 âm lịch là sinh nhật Nhị ca ca ❤