- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Ngược
- [Bảo Liên Đăng] Hoá Bích
- Quyển 1 - Chương 6: Hình danh bản Hoàng Lão
[Bảo Liên Đăng] Hoá Bích
Quyển 1 - Chương 6: Hình danh bản Hoàng Lão
Trong mật thất tại Chân Quân Thần Điện, Dương Tiễn mở cấm chế của một ngăn kéo, lấy ra một bình sứ men xanh.
Niệm chú ngữ, mở ra nắp bình, bên trong là một con hắc long dài cỡ cánh tay đang cuộn mình, bị xiềng xích khóa lại. Dương Tiễn nhẹ nhàng gảy ngón tay, hắc long đau đớn kêu lên một tiếng, một mảnh vảy rồng màu đen to chừng bàn tay xuất hiện tại giữa hai ngón tay Dương Tiễn, phần gốc vẫn còn dính máu tươi, rõ ràng vừa bị bóc ra từ trên người hắc long.
Nếu muốn phóng thích Bạch Quý Tử, không khó để thu hồi cấm chú của Thiên Đình, cấm chú của Phật môn lại cần phí chút sức lực.
Phật môn thật sự bận tâm tình yêu giữa người và yêu như thế? Nếu đúng vậy, tại sao Quan Âm Bồ Tát lại giúp đỡ cá chép tinh và Trương Trân? Chẳng qua là cảm thấy tiếc rẻ, còn ôm hy vọng Bạch Quý Tử có thể hồi tâm chuyển ý tiếp tục làm việc cho Phật môn —— Đối với nhân thủ, đặc biệt là dạng có năng lực như Bạch Quý Tử, Phật môn trước giờ chưa từng cự tuyệt bất cứ ai, người muốn đi cũng ép ở lại.
Đóng nắp bình, để lại ngăn kéo, Dương Tiễn thi pháp xoá đi vết máu trên vảy rồng, lại cầm ra một khúc gỗ từ bên cạnh.
Một sợi sương mù màu đỏ bay ra từ Tụ Hồn Đỉnh, thân hình của Tứ công chúa cách đó không xa dần dần rõ ràng, nàng chỉ vào khúc gỗ hỏi: "Đây là cái gì?"
"Hàng Long Mộc."
"Hàng Long Mộc? Chính là Hàng Long Mộc mà Dương Ngũ Lang dùng làm cán búa?"
Sau trận chiến Bãi Cát Vàng, Ngũ Lang Dương Diên Đức xuất gia. Về sau, hắn gác đao, học thương thuật, kết hợp với côn thuật đương thời, tự chế một bộ côn pháp —— Phàm nhân chỉ biết một người trong Phật môn sáng lập một bộ côn pháp gọi "Ngũ Lang Bát Quái Côn", cũng không biết là do tuệ nhãn, hay đơn thuần chó ngáp phải ruồi. (Bãi Cát Vàng này là một địa danh ở bán đảo Sơn Đông thuộc Trung Quốc, không phải quần đảo Hoàng Sa vốn cũng được gọi là Bãi Cát Vàng trong lịch sử.)
Thế nhưng có bao nhiêu người nghĩ tới, Dương Ngũ Lang đã trước dùng thương, sau dùng côn, thời điểm phá Thiên Môn Trận, lại vì sao nhất định phải dùng Hàng Long Mộc làm cán búa?
Ba ngàn năm là bao lâu?
—— Lâu đến có thể làm cho mọi người đều quên, Dương Nhị Lang cũng từng dùng búa.
Khi đó Thiên Môn Trận, Lữ Động Tân ở ngoài sáng, Dương Diên Đức ở trong tối, mặt ngoài là hai nước giao phong, trên thực tế lại đả thương nặng căn cơ của Phật môn tại Bắc quốc. Tiêu Thiên Tá vốn là con hắc long kia hoá thân, gặp Dương Diên Đức còn thở phào một hơi, tưởng rằng người một nhà, ai ngờ bị hắn đánh một côn trở về nguyên hình, lại bị một búa chém thành hai đoạn, đến nay vẫn không thể quy vị Tây Thiên.
Phật môn chắc đã sớm nhận ra, việc Dương Ngũ Lang biến mất một cách thần bí là có vấn đề, nhưng chưa hẳn biết hắn là do mình phái đi. Tương lai mình sinh tử khó nắm chắc, cái này cũng không cần lưu lại, đổi lấy tự do của Bạch Quý Tử, cũng đáng.
Dương Tiễn khép lại ngăn kéo, một lần nữa bố trí tốt cấm chế, gói kỹ vảy rồng và Hàng Long Mộc bằng một chiếc khăn lụa, cất vào trong tay áo. Hắn quay lại ngồi xuống giường, xem mạch cho Tiểu Ngọc: "Nàng từ đó đến giờ vẫn chưa tỉnh sao?"
"Vẫn chưa."
Dương Tiễn nghĩ nghĩ, lại lấy ra một cái hộp từ ngăn kéo khác. Hắn rời mật thất, gọi tới một thảo đầu thần, mệnh hắn đem Hàng Long Mộc và vảy rồng mang đến Tây Thiên Đại Lôi Âm Tự, mình giá vân đi về phía Đâu Suất Cung.
Bên trong Đâu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân cho lui trái phải, thiết hạ cấm chế, ngồi đối diện với Dương Tiễn.
"Sư phụ ngươi có biện pháp giữ được ngươi không?"
"Ta...... Còn chưa nói với sư phụ."
Từ trước đến nay, Dương Tiễn vẫn luôn xem Ngọc Đỉnh không khác gì phụ thân mình, thế nhưng chuyện này, hắn lại không muốn nói rõ với sư phụ.
Lúc Dương Tiễn dẫn Tôn Ngộ Không ra khỏi Thiên Đình, vừa đánh vừa lui, đã từng có suy nghĩ, trực tiếp dẫn con khỉ này đến Linh Đài Phương Thốn Sơn, nói cho hắn biết Bồ Đề chính là Ngọc Đỉnh, sư huynh đệ liên thủ không phải quá tốt sao? Vậy nhưng, nhiều năm qua Tôn Ngộ Không chưa từng nể mặt hắn, từng câu từng chữ đều đâm thẳng vào nơi đau đớn nhất trong lòng hắn, dù biết bọn hắn là sư huynh đệ lại phải làm sao? Tôn Ngộ Không không nhẹ dạ, hắn cảm thấy mình cũng không có chứng cứ thuyết phục nào, có thể chắc chắn làm tên kia tin tưởng mình. Đã như vậy, không bằng làm ác nhân đến cùng.
Chỉ là, năm đó hắn không rõ chuyện, giao Tôn Ngộ Không cho Thiên Đình, sư phụ giận hắn suốt năm trăm năm, mãi đến lúc Tôn Ngộ Không được Đường Tăng cứu ra; bây giờ hắn biết rõ còn cố phạm phải, sư phụ nếu biết sẽ thương tâm đến nhường nào? Nếu như sư phụ không có cách giữ được hắn, nói rõ ra chỉ làm sư phụ tăng thêm bi thương; nếu như sư phụ có cách giữ gìn hắn, hắn làm những chuyện hèn hạ tàn nhẫn như vậy, sao có thể không biết liêm sỉ mặt dày cầu sư phụ cứu mạng?
Chỉ có thể hỏi một chút Đạo Tổ: "Lão Quân có cao kiến gì không?"
"Ai, khó a!" Thái Thượng Lão Quân vì chuyện này đã kéo đứt mấy sợi râu, "Đây chẳng khác nào dùng đậu hũ như thớt gỗ để chặt xương sườn, chỉ chặt xương sườn không thương tổn đến đậu hũ, chỉ sợ Bào Đinh mổ trâu cũng không làm được! Huống chi là tên tiểu tử Trầm Hương kia?" (Bào Đinh là nhân vật hư cấu trong "Nam Hoa Kinh" của Trang Tử, đây là một đầu bếp có kỹ thuật mổ trâu cực kỳ điêu luyện, thậm chí lên đến tầm nghệ thuật.)
"Đạo Tổ, kỳ thật Dương Tiễn có thể trốn thoát hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần có 'Tổ tông chi pháp', chúng thần dưới thế gian còn có thể chống lại thiên tử Đại Tống, chúng tiên trên Thiên Đình sao lại chống không được Ngọc Hoàng Đại Đế?"
Thái Thượng Lão Quân lầu bầu: "Nói cái gì? Không quan trọng không quan trọng, Nguyên Thủy sư đệ đến gặp ta đòi hài tử nhà mình, lão đạo phải trả lời hắn ra sao?" Đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Dương Tiễn tràn đầy bình thản, nói đến sinh tử của bản thân lại như nói về một chuyện hoàn toàn không quan hệ, đạo tâm như giếng cổ vạn năm bình tĩnh bỗng nhiên lại nổi lên gợn sóng.
Có những người sống vì tín niệm.
Nhiều năm trước tại Dục giới Tứ Trọng Thiên, khi Dương Tiễn không thể phản bác "lý lẽ" của Vương Mẫu, dù chìm ngập dưới huyết hải thâm cừu, hắn cũng thật bắt đầu nghĩ lại chính mình phải chăng là một "sai lầm", thậm chí tình nguyện kết thúc sinh mệnh của mình, cũng không thể chấp chứa một "sai lầm" tiếp tục tồn tại. Hắn khi đó dĩ nhiên còn chưa trưởng thành, nhưng ai cũng không thể phủ nhận, Dương Tiễn là kiểu người sẽ đặt tín niệm trước lợi hại, an nguy, vinh nhục, điểm này đến nay chưa từng thay đổi.
Vì tín niệm, dù trong cảnh ngộ nào cũng có thể giữ cho đầu óc thanh tỉnh ý chí kiên định, dẹp bỏ muôn vàn khó khăn để thực hiện mục tiêu, dù đặt sinh tử vinh nhục của chính mình lên bàn cờ cũng không tiếc —— Dạng người này, Thái Thượng Lão Quân không phải lần đầu nhìn thấy.
Thời Xuân Thu, hắn từng hóa thân thành Lão Tử truyền đạo ở nhân gian, một sử gia đời sau tên Tư Mã Thiên kết hợp Lão Tử, Trang Tử, Thân Bất Hại, Hàn Phi Tử thành một truyện viết nên 《 Lão Tử Hàn Phi liệt truyện 》, thế nhân có người không hiểu, bản thân Lão Quân chỉ muốn ca ngợi một câu tuệ nhãn sâu sắc. Đạo gia vô vi, Pháp gia hữu vi, lại cùng có một đôi mắt khách quan sắc bén, sớm đã nhìn ra trật tự cũ đang gần đất xa trời. Điểm khác biệt là, Đạo gia lựa chọn thuận theo tự nhiên, lặng yên chờ đợi trật tự cũ chết đi và trật tự mới sinh ra; Mà Pháp gia, thiết quyền cản mãnh hổ, dây dài trói Thương Long, không tiếc moi tim làm đuốc, nhỏ máu làm dầu, cũng muốn diệt hết xiềng xích của trật tự cũ, đúc thành quyền lực mới, lập định nền móng của thiên hạ.
Thái Thượng Lão Quân thở dài một tiếng: "Cũng không thể không có Pháp gia Phật sĩ."
"Văn Khúc Tinh Quân Tỷ Can Thừa tướng, nhạy bén hơn người, có tài năng kinh thiên động địa, đủ để thống lĩnh toàn cục. Giáp Thái Tuế Dương Nhậm, trung trực thông suốt, lòng mang vạn dân, giám sát việc lớn việc nhỏ đều không có gì đáng ngại. Còn có một phàm nhân gọi Bao Chửng, cương trực công chính, không sợ quyền quý, khi còn sống có thanh danh "Thanh thiên", ta đã để hắn ở lại Phong Đô làm phán quan, nếu có khó khăn, có thể để hắn ra mặt trước."
"Chỉ tiếc cuối cùng lại thiếu một tam giới chiến thần."
"Đạo Tổ đừng trêu đùa Dương Tiễn. Luận tài trị quân, có Cửu Thiên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn, Đông Nhạc Thái Sơn Đại Đế; Luận vũ dũng hơn người, càng nhiều vô số kể. Lo gì thiên hạ bất an?"
"Cháu trai của ngươi thì sao? Ngươi thấy nên đặt hắn ở vị trí nào?"
"Nói năng nhanh nhẹn mà làm việc thì chần chờ (*), tuy có tiểu thông minh, lại không biết suy nghĩ, tầm nhìn có hạn, sợ là dạy không thành. Hắn làm hiệp khách còn được, gánh vác chính sự chỉ sợ khó làm vừa lòng người." ((*): "Mẫn vu ngôn nhi nột vu hành", câu gốc là "Nột vu ngôn nhi mẫn vu hành" tức nói năng chậm rãi, làm việc nhanh nhẹn, xuất phát từ "Luận ngữ - Lý nhân")
"Lão đạo lại không thấy vậy." Thái Thượng Lão Quân lắc lắc đầu, trông chẳng khác nào trống lúc lắc. "Vẫn nên cho hắn một chức quan, quản lý tốt hắn. Trên đời luôn có chuyện bất bình, hắn có năng lực lớn, dễ dàng ra mặt, lại mang hư danh tiểu anh hùng, có thể kích động mọi người. Hiện tại chúng ta cần người như thế, nhưng đến lúc xây dựng lại trật tự trong tương lai, kiểu người này lại có khả năng gây chuyện."
"Kích động? Nói chuyện không có lý lẽ, chỉ biết kêu gào đại nghĩa, không tạo được ích lợi gì cho người khác, ai sẽ bị hắn kích động?"
"Ngươi nghĩ như vậy?" Thái Thượng Lão Quân vui vẻ, "Hắn ở Thiên Đình, hơn phân nửa chúng tiên lại đứng ở bên hắn."
Dương Tiễn hơi ngơ ngác, tựa như một học sinh đột nhiên bị lão sư hỏi, có chút do dự nói: "Dương Tiễn trong triều kết thù kết oán rất đông, khi đó Trầm Hương mang theo dư uy chiến thắng ta, dù là một người thắng báo thù cho cả bọn, hay là nhân cơ hội giao hảo một tam giới chiến thần mới, bọn hắn đều tình nguyện giành lấy."
Thái Thượng Lão Quân lúc đầu muốn nói, sáu đánh một thì "uy" cái gì? Nghĩ lại vẫn quên đi, có vài người chính là như vậy, mở to ba con mắt nói lời bịa đặt, người ta vui lòng khoanh tay nhắm mắt thổi phồng, lão nhân như hắn cần gì phải nhiều chuyện?
"Không hoàn toàn như thế. Ngươi không biết 'đám ô hợp' là cái gì." Nói đến việc này, Thái Thượng Lão Quân lại nghiêm trọng, "Lão đạo gần nhất phát hiện, loại đồ vật như đầu óc, một ngàn chồng lại liền bằng không. Mặc kệ thân phận, địa vị, tầm nhìn, học thức, chỉ cần một đám người tụ thành một đám đông lúc nhúc, liền sẽ không suy tư, chỉ đơn thuần hành động theo cảm xúc. Cả những chuyện như tự tổn một ngàn gϊếŧ địch bằng không, bọn hắn khi kích động cũng có thể làm ra được. Mặc kệ là thần tiên trên Thiên Đình, hay yêu ma dưới hạ giới, đều không tránh khỏi. Trầm Hương nói chuyện với một đám ô hợp, liền rất dễ dàng kích động bọn chúng, ngươi cứ việc ngồi chờ mà xem. Ngươi có tin không, đến lúc bọn hắn giương cờ hiệu nhất định sẽ cuồng vọng đến cực điểm —— Một đám đông tụ lại một chỗ, sẽ dính phải chiêu này."
Lúc này Dương Tiễn còn chưa lưu tâm những lời của Lão Quân. Đến lúc sau thấy được cờ hiệu "Đá ngã Lăng Tiêu phục Ngọc Đế" "San bằng Dao Trì bắt Vương Mẫu", cũng không có tin hoàn toàn. Thẳng đến Dao Trì giằng co, Côn Luân lấy búa, "Tuyết Thần" chỉ điểm "Ngươivì lợi ích của bản thân, để nhiều người như vậy phải cùng ngươi mạo hiểm", nương nương nói bọn hắn "Bị người ta đùa nghịch cũng không biết, mình còn cảm thấy đắc ý vô cùng", lại nhìn phản ứng của mọi người —— Hai mặt nhìn nhau, xì xào bàn tán, giống như vừa mới nhận ra việc này, không có một người đứng ra phản bác thẳng thừng —— Khi đó hắn mới hiểu, mình sai, Lão Quân mới đúng, đám ô hợp này thật chưa từng nghĩ tới hậu quả. Lúc ấy hắn càng cảm thấy may mắn mình không tự ra tay bức thoái vị, nếu không, người đi theo mình là một đám không có đầu óc, Thiên Đình lại không có người khống chế cục diện, chỉ sợ sẽ tạo thành tai hoạ còn nghiêm trọng hơn hắn dự tính.
Thật đúng là "sáng nghe Đạo, chiều chết cũng cam."
Chỉ là bây giờ hắn làm sao có thể tiếp nhận một thứ tựa như "oai lý tà thuyết" như vậy? Dù cho Đạo Tổ chính miệng nói ra, hắn cũng muốn tự mình cân nhắc một chút. (Oai lý tà thuyết: những lý luận, đạo lý lệch lạc, không bình thường, không có căn cứ vững chắc, nguỵ biện thậm chí có hại.)
"Những tên Yêu Vương kia cũng không phải đèn cạn dầu, chuyện này không khéo có thể rơi đầu, sao có thể bị kích động tuỳ tiện như vậy? Coi như hắn tụ tập được một đám đông người, cũng là đám ô hợp, có thể làm chuyện lớn?"
"Ngươi tuyệt đối không nên xem thường đám ô hợp, ngươi không phải chịu thiệt trong tay một đám ô hợp sao? Chưa kể, hai người đối diện cầm cưa, hắn kéo không nhúc nhích, ngươi chẳng lẽ không thể gắng sức đẩy thêm một chút?"
"Ngài......" Dương Tiễn cười khổ. Chẳng lẽ không phải hai bên cầm cưa sao? Hai bên trái phải đều dồn sức, mục đích lại là cưa về phía trước.
Dương Tiễn đặt một chiếc hộp lên bàn nhỏ: "Lão Quân, có một món đồ xin ngài cất giữ giúp. Tân Thiên Điều công nhiên phân tán quyền lực của Phong Đô, bọn hắn sẽ không cam lòng nhượng bộ. Lúc cần thiết, giao cái này cho người thích hợp, Phong Đô sẽ không còn gì để nói."
Thái Thượng Lão Quân mở hộp ra, nhìn sơ qua mấy món, không khỏi trừng lớn hai mắt, nhướn lên đôi mày trắng: "Cái này......"
"Thập Điện Diêm La, không có một ai sạch sẽ."
Dương Tiễn từ lâu đã nắm trong tay chứng cứ thép về việc tham ô ở Phong Đô Địa Ngục, chỉ cần lấy ra, Thập Điện Diêm Quân một tên cũng chạy không thoát, đều phải lên Trảm Tiên Thai. Cho nên Diêm La luôn cúi đầu nghe theo hắn, chỉ sợ có một tơ một hào không chu đáo. Cũng không biết lúc sau Lý Tĩnh hứa hẹn cái gì, hắn dám công nhiên đứng về phe Lý Tĩnh trên Lăng Tiêu Điện, suýt nữa đương đình lật đổ mình. Nhưng dù như thế, Dương Tiễn cũng không dùng đến cái này —— Đoán chừng Diêm La hiện tại dù thức dù ngủ cũng không yên đi?
Lật đổ một tên Diêm La không có gì khó, thế nhưng thay đổi một tên thì sao? Quyền lực không có chế hành, chắc chắn sẽ mất khống chế. Cốt lõi của vấn đề không phải ai là kẻ xấu.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Tiêu đề trích dẫn từ 《 Sử ký · Lão Tử Hàn Phi liệt truyện 》: "Học thuyết của Thân Tử gốc ở Hoàng Đế, Lão Tử, nhưng lấy việc 'hình danh' (một chi nhánh của phái Pháp gia) làm chủ." "Hàn Phi là công tử nước Hàn, thích cái học 'hình danh', 'pháp thuật'. Gốc của học thuyết này là ở Hoàng Đế, Lão Tử." Chấp nhận Pháp gia và Đạo gia có cùng nguồn gốc.
2. Về sức mạnh của Bạch Quý Tử, ta nghĩ thế này. Trong 《 Trộm tiên thảo 》 nàng chiếm thế thượng phong khi đánh cùng Lộc Đồng, nhưng đánh không lại Lộc Đồng và Hạc Đồng liên thủ, bất quá khi đó nàng đang mang thai bảy tháng, lúc bình thường sức chiến đấu hẳn là cao hơn, có khả năng có thể đánh ngang Lộc Đồng Hạc Đồng liên thủ đi. Lộc Đồng Hạc Đồng là đồ đệ của Nam Cực Tiên Ông, không ngại giả thiết trình độ của bọn hắn tương tự với đệ tử đời ba của Xiển giáo. Xem xét ở một góc độ khác, rất nhiều phiên bản 《 Bạch Xà Truyện 》 Tiểu Thanh đều là Yêu Vương, trong này cũng vậy, sức mạnh của Yêu Vương cũng không nên quá thấp, mà Bạch Quý Tử luôn luôn có thể đánh bại Tiểu Thanh. Tóm lại, Bạch Quý Tử dù không thể so với những tên mạnh đến biếи ŧɦái như Nhị ca hay Tôn Ngộ Không, nhưng chắc hẳn cũng không tầm thường. Cái này có thể giải thích vì sao trong 《 Thuỷ đấu 》 Pháp Hải phải tìm nhiều thần phật như vậy đến giúp đỡ mới có thể đánh bại Bạch Quý Tử cùng Tiểu Thanh.
3. Trong mắt ta, hai người thần bí nhất trong Dương Gia Tướng là Dương Ngũ Lang và Dương Bài Phong. Điểm thần bí của Ngũ Lang như đã viết ở trên, Bài Phong thần bí ở chỗ bên cạnh việc một nha đầu nhóm lửa rốt cuộc đi theo ai học nghệ, còn có binh khí của nàng, đó là một cây gậy do Thanh Long hoá thành......
4. Ta vẫn luôn cho rằng, thứ có thể thuyết phục người khác hợp tác cùng ngươi nhất định là lợi ích, tỉ như trong này Nhị ca thuyết phục Tiểu Thanh, câu nào cũng nói đến lợi ích. Những lời hùng biện kia của Trầm Hương, ta hoàn toàn không nhìn ra làm việc cùng hắn có lợi ích gì, có thể để một đám đông người như thế theo hắn đánh lên Thiên Đình? Ta vô cùng hoài nghi! Nơi này tham khảo lời giải thích từ 《 Đám ô hợp 》của Marine le Pen bên nước Pháp, đưa cho Thái Thượng Lão Quân. Cảm giác tình thế bên trong Bảo kịch, cùng bối cảnh Marine le Pen viết 《 Đám ô hợp 》 có chút tương tự, hẳn là còn sớm hơn, bất quá ta tin tưởng lấy Đạo Tổ trí tuệ, nhất định có thể sớm nhìn thấy xu thế này.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Ngược
- [Bảo Liên Đăng] Hoá Bích
- Quyển 1 - Chương 6: Hình danh bản Hoàng Lão