Quyển 1 - Chương 4: Ánh trăng không soi chiếu

Tấm ván gỗ đi khắp thành trấn lớn nhỏ, Hao Thiên Khuyển càng ngày càng gầy, quần áo ngày một rách nát, lại phải vất vả chăm sóc cho Dương Tiễn thích sạch sẽ. Hao Thiên Khuyển không rõ rốt cuộc chủ nhân đang nghĩ gì, kể từ sau lần người cụt một tay tới thăm, chủ nhân trở nên hợp tác hơn rất nhiều, không còn giống như trước trên gương mặt chỉ có chán ghét và mỏi mệt.

Nhưng nó biết chủ nhân nhất định rất khó chịu, bộ quần áo sạch sẽ mà nó vừa giúp chủ nhân thay lúc nãy đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Trước kia lúc nào chủ nhân cũng cau chặt mày, hiện tại vẫn chưa từng giãn ra. Thậm chí nó còn nhìn lén được lúc nửa đêm chủ nhân dùng thiên nhãn tụ chân nguyên—— Phần chân nguyên đó mỏng manh như đuốc tàn trước giờ, cơ thể chủ nhân đau đớn run rẩy như phải chịu một nỗi thống khổ giày vò. Nó không dám khuyên, bởi nó biết việc mà chủ nhân muốn làm trước giờ chưa từng có ai khuyên can được.

Một ngày bình thường như bao ngày, nó bò sát dưới nền đất, không ngừng cầu xin người đi đường bố thí. Trong không khí ồn ào huyên náo xung quanh, Hao Thiên Khuyển đột nhiên nghe được tiếng kêu mơ hồ dùng hết sức lực của chủ nhân ở phía sau. Nó sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy chủ nhân trước giờ luôn bình tĩnh để lộ vẻ bất an chưa từng có!

Nó hơi khó hiểu, dõi theo ánh mắt của chủ nhân, toàn thân đều bị đông cứng.

Trước một sạp hàng bán son phấn, vị tiên tử xinh đẹp tuyệt trần tay ôm thỏ con trắng muốt tò mò nhìn món hàng được bày biện. Một nữ tử khác mặc áo đỏ đứng sóng vai với nàng, cùng trò chuyện cười đùa.

Hằng Nga tiên tử? Long Tứ công chúa?

Hao Thiên Khuyển ngây dại nhìn bóng hình của hai người, cảm xúc chua xót đột ngột mãnh liệt trong tim. Nó muốn gào khóc thật to, thế nhưng cổ họng như nghẹn đi thì làm sao phát ra âm thanh? Cúi đầu đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của chủ nhân, tim nó nhói đau, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chủ nhân, sẽ không, hai người họ sẽ không nhìn thấy ngài. Ta đưa ngài đi, Hao Thiên Khuyển nhất định có thể đưa ngài tránh đi!"

Tay chân vụng về quấn lấy sợi dây, nó đứng dậy sải bước chạy thật nhanh, không để tâm bản thân đã đυ.ng ngã bao nhiêu người đi đường và hàng quán. Nó không xác định được phương hướng, duy chỉ có một ý niệm vô cùng rõ ràng: Tuyệt đối không được để bọn họ phát hiện ra chủ nhân, chủ nhân sẽ không chịu nổi, nhất định sẽ không chịu nổi.

Chạy một mạch như điên như dại, không biết qua bao lâu mà hai mắt hoa mờ choáng váng, một tiếng 'phanh' vang lên đâm sầm vào xe chở củi. Mấy bó củi lớn rơi xuống đập vào trán Hao Thiên Khuyển, máu chảy đầy mặt. Nó không màng đến bản thân, vội vàng đẩy đống củi ôm Dương Tiễn bị đè dưới xe ra. Tiểu tử kéo xe củi giận dữ mắng chửi, đá liên tiếp mấy cái. Hao Thiên Khuyển nằm lên người Dương Tiễn, sau lưng đau đến mức muốn hôn mê bất tỉnh.

Đúng lúc này, một giọng nói dịu dàng vang lên: "Đừng đánh nữa! Vị đại ca này, hai người ăn mày cũng rất đáng thương, huynh bỏ qua cho họ đi. Củi này cứ để chúng ta mua!"

Khóe miệng Hao Thiên Khuyển run lập cập, máu tươi che mờ hai mắt nó, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Một bàn tay ngọc thon dài cầm một chiếc khăn lụa chìa ra, giọng nói kia lại truyền đến bên tai: "Chảy máu rồi, ngươi lau trước đi, lát nữa đi tìm đại phu. Tứ công chúa, tỷ có bạc vụn không? Cho bọn họ trị thương."

Hao Thiên Khuyển không dám nhận khăn lụa, dùng cơ thể của mình che Dương Tiễn kín mít, cúi gằm mặt xuống sát đất, mặc kệ đất đá cộm vết thương đau rát cũng không chịu ngẩng đầu lên.

Tứ công chúa kinh ngạc: "Kỳ lạ, hai người ăn mày này hình như rất quen mắt. Ngẩng lên ta xem? Ta giúp ngươi băng bó vết thương."

Hao Thiên Khuyển liều mạng lắc đầu, Dương Tiễn nằm dưới thân nó l*иg ngực lên xuống phập phồng. Tuy có Hao Thiên Khuyển che ở phía trước, nhưng giọng nói đó... Giọng nói một khi vang lên, cõi lòng của Dương Tiễn ngay lập tức chấn động, nối tiếp đó chỉ còn sự trống rỗng.

Hắn chưa từng nghĩ đến việc mình có thể nghe lại giọng nói này. Nhưng hiện tại hắn chỉ hy vọng mình đã sớm chết dưới rìu của Trầm Hương, hôi phi yên diệt không còn dấu vết dù chỉ một chút.

Hao Thiên Khuyển bị lôi ra một cách thô bạo, theo sau đó là hai tiếng hô kinh ngạc vang lên. Dương Tiễn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch. Mấy ngày gần đây chịu khó điều tức, vết thương vừa có chút khởi sắc lại bắt đầu thấy đau. Hắn cố gắng kìm nén không kêu ra tiếng, chỉ mong bản thân bị đau chết đi, không cần phải đối mặt với lời lẽ trào phúng và châm biếm sắp ập đến.

"Hao Thiên Khuyển? Ngươi là Hao Thiên Khuyển?" Lau đi vết máu tươi đáng thương trên đầu, trước mắt hiện ra một gương mặt quen thuộc, Long Tứ không khỏi kêu lên thành tiếng.

Nàng nhìn sang hướng khác lại là một hình bóng quen thuộc đập vào mắt. Hình ảnh Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao đâm vào sâu trong cơ thể hiện lên trong đầu, nàng không nhịn được cười lạnh: "Dương Tiễn? Là ngươi? Hóa ra ngươi cũng có ngày hôm nay!"

Hằng Nga ôm thỏ ngọc, cúi đầu nhìn Dương Tiễn, Hao Thiên Khuyển nhào lên che chắn ở giữa, khóc nấc không thành tiếng: "Không phải, đó không phải chủ nhân ta. Tiên tử, Tứ công chúa, xin hai người. Hắn không phải chủ nhân ta, hai người đi đi, mau đi đi!"

Hằng Nga nhẹ giọng: "Để ta xem thử." Vòng qua Hao Thiên Khuyển, nàng duỗi tay đặt lên mạch môn của Dương Tiễn, một lúc lâu sau mới mỉm cười nhè nhẹ: "Trầm Hương nói không sai, Dương Tiễn, ngươi hẳn là không có cơ hội phục hồi như cũ. Có điều, như thế cũng tốt, ít nhất ngươi vẫn có thể sống một đời bình thường, không cần tạo thêm sát nghiệp nữa!"

Tứ công chúa cố kéo dài giọng: "Thiên giới Tư Pháp Thiên Thần? Dương Tiễn, uy phong và sát khí của ngươi đâu cả rồi? Hao Thiên Khuyển, loại chủ nhân như thế này ngươi còn theo làm gì? Chỉ biết liên lụy ngươi không dám ngẩng đầu. Nếu ta là ngươi, ta sẽ mặc kệ hắn tự sinh tự diệt. Chỉ nhìn hắn nhiều hơn một cái đã là không tốt với bản thân mình rồi."

Hao Thiên Khuyển run rẩy: "Cô nói cái gì, Tứ công chúa, cô... cô đã quên hết rồi?"

Long Tứ lạnh lùng: "Quên? Đương nhiên ta sẽ không quên. Làm sao ta quên được là ai dồn ép cháu trai mình không chịu buông tha, nhiều lần ra tay tàn độc? Làm sao ta quên được hắn gϊếŧ ta rồi xua tan hồn phách của ta?" Hao Thiên Khuyển lắc đầu nguầy nguậy, "Không, không phải những thứ này. Cô đã quên là ai đã cứu cô? Cô đã quên những ngày ở Chân Quân Thần Điện?" Long Tứ cười lạnh: "Ai cứu ta? Ta không biết ai cứu ta. Nhưng ắt hẳn là thần nhân thượng cổ không chịu được hành động ngang ngược của Dương Tiễn, nên mới đưa cơ thể của ta đến Côn Luân, giúp ta ngưng tụ hồn phách!"

Nàng còn định nói thêm thì bị Hằng Nga giữ chặt tay khuyên nhủ: "Tứ công chúa, đừng nóng giận. Tỷ xem bộ dạng của Dương Tiễn hiện tại, hắn đã nhận được trừng phạt thích đáng. Ngọc Đế đã cách chức Tư Pháp Thiên Thần của hắn, biếm xuống thế gian, từ nay về sau hắn không thể hại người hại mình được nữa. Dù sao hắn cũng là ca ca của Tam Thánh Mẫu, cứ mặc hắn đi."

Nàng lại xin Long Tứ vài mẩu bạc vụn nhét vào lòng Dương Tiễn, rồi dùng khăn lụa băng bó miệng vết thương trên đầu Hao Thiên Khuyển. Hằng Nga thở dài nói với Dương Tiễn: "Chuyện trước kia ta sẽ khuyên Tứ công chúa không truy cứu nữa. Dương Tiễn, ta hy vọng ngươi có thể cảnh tỉnh bản thân. Trên đời này ngoại trừ quyền thế vẫn còn rất nhiều thứ đáng quý. Ngươi từng để lợi dục che mờ mắt, không từ thủ đoạn, đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục bi thảm, có thể thấy lưới trời l*иg lộng tuy thưa nhưng khó thoát. Chỉ có cách thay đổi triệt để, thành tâm sám hối thì tương lai mới có cơ hội xin mọi người tha thứ."

Hằng Nga kéo Long Tứ rời đi. Hao Thiên Khuyển thở phào nhẹ nhõm, muốn ôm chủ nhân nhưng tay chân đã sớm bủn rủn, ngã lăn dưới đất. Nó đấm tay xuống đất khóc ròng: "Xin lỗi, là tại ta quá ngốc. Chủ nhân, ngài đừng giận. Long Tứ... Tứ công chúa không nhớ rõ, tiên tử lại không biết nội tình..."

Dương Tiễn không đáp, dường như không nghe thấy. Mọi người vây xem bàn tán sôi nổi, mỗi một câu một chữ đều như lưỡi đao sắc bén đâm vào ngực hắn. Lời Hằng Nga nói luôn lặp đi lặp lại lẩn quẩn trong lòng hắn.

"Ngươi từng để lợi dục che mờ mắt, không từ thủ đoạn, đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi kết cục bi thảm..."

Đôi mắt khẽ nhúc nhích, hắn nhìn với theo bóng dáng thướt tha của Hằng Nga và Long Tứ. Nội tức nghịch hướng, trong tiếng cười thảm thiết phun ra một ngụm máu, cứ như vậy ngất đi.

Mặt trời rốt cuộc cũng dâng lên!

Tuy đầu choáng váng nặng trĩu, nhưng Hao Thiên Khuyển vẫn cố chống đỡ một đêm không ngủ. Hôm qua sau khi đưa Dương Tiễn về, nhìn khuôn mặt đờ đẫn tái nhợt như sắp hấp hối của chủ nhân, nó bỗng dưng cảm thấy sợ hãi không biết nên làm thế nào mới phải. Ngay cả khi gã cầm đầu nổi trận lôi đình, vẫn không thể dời sự chú ý của nó khỏi chủ nhân. Kết quả nó bị chửi mắng một trận, còn bị tát mấy cái liền.

Lão ăn mày liều mạng giúp nó cầu xin, khó khăn lắm mới khuyên kẻ cầm đầu bỏ đi. Hao Thiên Khuyển không dám đi ngủ, nó rất rõ một màn ban sáng có ý nghĩa gì. Việc duy nhất nó có thể làm là dùng cơ thể ngăn cản ánh trăng, liên tục giúp chủ nhân lau đi mồ hôi lạnh toát ra vì đau đớn. Nó âm thầm cầu nguyện đêm dài có thể trôi qua nhanh một chút, lại nhanh hơn một chút.

Lão ăn mày bò dậy ngáp một cái, vặn vẹo xương khớp cứng nhắc, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi đã ngồi như thế cả đêm ư? Sao lại thế này, lát nữa lỡ không còn sức giành tiền mừng thì sao?"

Tiền mừng? Đầu đau như búa bổ, vết thương đau nóng rát, tạm thời Hao Thiên Khuyển vẫn chưa phản ứng lại.

Lão ăn mày thở dài: "Ngươi đó, cả ngày hôm qua cứ như người mất hồn. Bằng hữu của ngươi cũng chẳng phải lần đầu bị bệnh, có cần phải lo sốt vó như thế không? Vết thương của ngươi không nhẹ, chẳng may không chịu đựng nổi thì hắn chỉ có nước chờ chết!"

Hao Thiên Khuyển cúi đầu im thin thít, thấy Dương Tiễn đã tỉnh lại, mắt hắn tràn đầy vẻ áy náy nhìn miệng vết thương trên đầu mình. Hao Thiên Khuyển càng thêm khổ sở, nói với lão ăn mày: "Lão quỷ, ông đừng nói nữa, ta không sao. Có điều, vừa nãy ông nói giành tiền mừng gì cơ?"

Lão ăn mày: "Hóa ra ngày hôm qua những gì tên đó nói ngươi không nghe lọt được chữ nào? Chẳng trách bị đánh một trận. Không phải đã nói rồi sao? Hôm nay Triệu đại thiện nhân trong thành làm tiệc mừng đón chú rể. Ông ta là nhà giàu có số một ở đây, ra tay rộng rãi hào phóng, cho nên lão đại muốn chúng ta đến nhà ông ta lấy thưởng, không ai được phép lẩn trốn!"

Hao Thiên Khuyển sờ trán chủ nhân, lòng bàn tay nóng hổi. Từ hôm qua sau khi hộc máu, thương thế của hắn có dấu hiệu chuyển biến xấu hơn rất nhiều, làm sao nó yên tâm để hắn một mình trong miếu? Đành phải bất đắc dĩ: "Lão quỷ, có cách nào không? Ta không muốn đi, bên cạnh chủ nhân không thể không có người."

Lão ăn mày lắc đầu: "Mê sảng hả lão đệ, không đi? Buổi tối không có tiền nộp, e là cả bằng hữu của ngươi cũng sẽ bị đánh! Hay là ngươi cõng hắn đi cùng? Tìm một bóng cây trong viện, trong lúc ngươi nhận tiền có thể tùy lúc chăm sóc hắn!"

Mấy người ăn mày ở nơi khác đến chuyển lời bảo mọi người lập tức đến phủ của Triệu đại thiện nhân xin lì xì. Hao Thiên Khuyển không dám đối diện ánh mắt cự tuyệt của Dương Tiễn, nhỏ giọng: "Chủ nhân, cơ thể ngài suy yếu, không thể chịu đói dù chỉ một ngày. Xin lỗi, buổi tối sau khi trở về, cẩu cẩu sẽ bồi tội với ngài." Dứt lời liền đỡ hắn theo mọi người đến Triệu phủ thành Nam.