Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết"Dương Tiểu Thánh! Cẩn thận!"
Dương Tiễn thầm than một tiếng, sao con khỉ này lại tới nữa rồi? Thân hình vừa ẩn, không rõ tung tích.
"Ngươi đủ chưa?!"
"Sao lại đánh chủ nhân ta?!"
Thốn Tâm và Hao Thiên Khuyển nghe tiếng ra ngoài cùng nã pháo với Tôn Ngộ Không.
"Ha ha! Chào hỏi ấy mà! Đừng keo kiệt vậy chứ!" Tôn Hầu Tử cười hì hì gãi đầu, "Hải sản muội muội, Hao Thiên Khuyển, đã lâu không gặp!"
"Hừ! Đúng là đã lâu không gặp, lâu đến mức ta sắp quên con khỉ chết tiệt nhà ngươi rồi!" Thốn Tâm trợn trắng mắt.
"Thốn Tâm, sao có thể nói chuyện như vậy chứ? Đại Thánh đường xá xa xôi tới làm khách, mời ngồi." Dương Tiễn không biết hiện thân từ lúc nào mỉm cười đi tới.
"Đúng đấy, đúng đấy! Dương Tiễn hiểu chuyện thật!" Tôn Hầu Tử chạy đến ngồi xổm trên tảng đá, "Hải sản muội muội, nói thế nào thì lần trước lão Tôn cũng đã giúp Dương Tiểu Thánh nhà các ngươi, ngươi không thể vô tình như vậy được!"
Không nhắc đến chuyện lần trước còn đỡ, vừa nhắc tới thì Dương Tiễn lại tức, không nói đến việc con khỉ chết tiệt này không nghe lời mình dẫn sư phụ và sư thúc bá nhà mình ra, chỉ nói đến việc hắn và Cộng Công nói bậy thôi, uy nghiêm của mình ở Côn Luân chắc đã không còn mấy! Dương Tiễn híp hai mắt, đã có kế sách. Dương Tiễn đang định mở miệng thì lại thấy Tiểu Kim Ô từ xa tiến đến.
"Kìa, đó không phải là Tiểu Kim Ô sao?" Tôn Ngộ Không mắt sắc, liếc thoáng qua rồi quay đầu hỏi Dương Tiễn, "Nhi tử bảo bối của Ngọc Đế tới đây làm gì nhỉ? La cà giống lão Tôn à?"
"..." Dương Tiễn ném một ánh mắt xem thường qua, bình tĩnh chờ đợi Tiểu Kim Ô đến.
"Này, nhi tử bảo bối của Ngọc Đế, ta bảo này, ngươi tới làm gì thế?" Tiểu Kim Ô vừa rơi xuống, Tôn Ngộ Không đã cợt nhả hỏi.
Tiểu Kim Ô liếc Tôn Ngộ Không một cái, hừ lạnh, không để ý đến hắn. Hắn không có hảo cảm gì với con khỉ chỉ biết ăn vạ lại còn da dày thịt béo này!
"Tiểu Kim Ô, mời ngồi!"
Tiểu Kim Ô hơi chắp tay, ngồi đối diện Dương Tiễn.
"Ngươi khách khí vậy làm gì? Nói thế nào các ngươi cũng là biểu huynh đệ còn gì?" Tôn Hầu Tử nói xong câu này, hối hận xanh cả ruột, hai người này một người có mẫu thân bị đối phương phơi chết, một người lại gϊếŧ chín ca ca của đối phương, biểu huynh đệ cái gì, có khác gì kẻ thù truyền kiếp đâu!
Sắc mặt của Dương Tiễn và Tiểu Kim Ô lại vẫn như thường, chỉ là trong lòng nhiều cảm khái, huyết mạch thân cận, lại có huyết cừu khắc cốt! Cho dù biết đó cũng không phải điều đối phương mong muốn, cũng không phải lỗi của đối phương, lại vẫn không thể tha thứ!
"Tới, Thập điện hạ, nếm thử tay nghề của ta đi, không biết ngươi thích ăn gì nên chỉ tùy tiện nấu thôi, ngươi nếm thử xem!" Thốn Tâm dẫn theo Hao Thiên Khuyển bưng khay ra ngoài.
"Ta thử xem!" Tôn Ngộ Không đang lo không có cách nào phá vỡ bầu không khí bế tắc, vội vàng nói lảng sang chuyện khác, "Xùy! Chỗ này còn không phải đều là món Dương Tiễn nhà các ngươi thích ăn à!"
Thật ra Tôn Ngộ Không vốn không biết Dương Tiễn thích ăn gì, chỉ là cố ý cười với Thốn Tâm, "Có phải nghĩ họ là thân thích nên khẩu vị cũng giống nhau không thế?" Lời vừa dứt, bầu không khí lập tức giảm thêm chục độ.
"Ha hả, coi như yêm lão Tôn chưa nói gì! Chưa nói gì!" Tôn Ngộ Không cười gượng hai tiếng, hôm nay có phải mình ra cửa không xem hoàng lịch không nhở?
"Dương Tiễn! Thốn Tâm!" Một giọng nữ bất ngờ vang lên.
Là nàng sao? Đáy lòng Tiểu Kim Ô mơ hồ có chút chờ mong!