- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Bao Lâu... Em Sẽ Quên?
- Chương 21: Thân thế…………
Bao Lâu... Em Sẽ Quên?
Chương 21: Thân thế…………
Chủ nhật, nó ngủ nướng…….mãi mới mò xuống nhà được…
_Mẹ ơi…
Nó chạy khắp nhà chẳng thấy mẹ đâu……….
Chạy vào phòng mẹ, cũng không thấy….đã lâu lắm rồi nó không vào đây……….
Ngồi trên giường mẹ, bỗng 1 tờ giấy xét nghiệm đập vào mắt nó “ UNG THƯ DẠ DÀY GIAI ĐOẠN CUỐI”
Cái gì đây?Sao lại thế này……mẹ…………………sao lại thế được….
Nó rút cục đã làm gì sao ông trời lại đối xử với nó như thế…………..tai jsao lại bắt mẹ mắc phải căn bệnh ấy?
_Alo…
_Hân ak, em tới viện Bạch Mai ngay đi, cô bị xuất huyết dạ dày…..
Nó đánh rơi chiếc điện thoại……vội vàng chạy tới viện…………..
Tới nơi nó thấy mẹ đang nằm truyền nước trên giường bệnh…….
_Mẹ…….
Nó vừa khóc vừa gọi
_Sao lại khóc..con gái lớn rồi………mẹ không sao đâu…bác sĩ bảo tại mẹ ăn uống thất thường….chú ý điều độ lại là khỏi thôi…….
_Mẹ…định ….giấu con đến bao giờ……..
Nó nấc lên từng tiếng….
_Con biết rồi ak?
Mẹ cười mệt mỏi:
_Đừng buồn con nhé…phải sống tốt khi không có mẹ ở bên………
_MẸ không được bỏ con lại…con không thể sống 1 mình được…
_Uh…mẹ sẽ không để con sống một mình đâu………..
Mẹ ngày càng yếu…những đợt trị xạ làm mẹ càng yếu dần…thương mẹ lắm nhưng không biết phải làm sao…nó không dám khóc trước mặt mẹ.Chỉ những khi một mình hay có anh ở bên nó mới bật khóc….
_Xin lỗi, bà là mẹ cô Hân…..
_Vâng…
_Tôi là mẹ cháu Quân…
_Vâng….bà tìm đến tôi có chuyện gì?
_Tôi biết bà bị bệnh mà đến thế này là không thích hợp…nhưng tôi vẫn đến….tin bà là người hiểu biết…mong bà khuyên cháu Hân rời xa thằng Quân…vì con bé, nó đã bỏ nhà đi mấy tháng rồi….
_Xin lỗi, tôi thấy 2 đứa rất hạnh phúc..tại sao bà không thể chúc phúc cho 2 đứa nó?
_Bà…tôi cũng không vòng vo nữa…..cháu nhà bà không đủ tư cách bước chân vào nhà tôi….
_Bà nói thế là sao?Tư cách?
_1 đứa trẻ không có cha….gia đình không có chỗ đứng trong xã hội..bà bảo tôi phải chấp nhận sao đây?
_Bà……
Nó ở ngoài nghe tiếng mẹ ho vội chạy vào….
_Mẹ…mẹ sao thế?
_Bà đi ngay cho tôi….bà không có quyền ở đây nói mẹ tôi như thế!!!!
_Tôi sẽ đi…nhưng cô nhớ…1 đứa như cô sẽ không có tư cách bước chân vào nhà tôi……………..
_Tôi cũng không có ý định gọi một người như bà là mẹ……….Tùng Quân yêu tôi, anh ấy sẽ phải lựa chọn………..
_Cô…………bà thấy con gái ngoan của bà chưa?
_Bà không có tư cách nói mẹ tôi…..
_Hân con đừng thế_mẹ nó khó nhọc nói….
_Đúng là không có giáo dục…….
_Bà…những gì bà cho tôi hôm nay tôi sẽ trả lại bà……….nhất định…nếu không tôi không là Trần Gia Hân nữa……….
Mời bà đi cho…….
Mắt nó đỏ hoe..nó thương mẹ quá…mẹ đã đau ốm thế này mà còn bị người ta tới mắng…vì nó……………..người đàn bà kia………….tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay……
_Con này….
_Dạ….
_Đừng để ý lời bà ấy nói, dù sao đó cũng là mẹ của Quân…
_Nhưng…..
_Nghe mẹ đi……….
Mẹ có chuyện này muốn nói với con………con không được ngắt lời mẹ……
_Vâng
_Con không phải con gái ruột của mẹ…………….
_MẸ
_Thế nên sau khi mẹ qua đời con hãy cầm sợi dây chuyền con vẫn đeo tới Trần Thị…..đó mới là gia đình thật sự của con……
_Tại sao mẹ?
_20 năm trước…..khi con 4 tuổi….ba mẹ con đi công tác, khi đó mang theo anh trai con sang Mỹ làm thủ tục nhập học bên đó…..nhà chỉ còn con với mẹ_khi đó là người chăm sóc cho con……Hôm đó, nhà xảy ra hỏa hoạn…tất cả cháy rụi…mẹ chỉ kịp ôm con rồi chạy đi……mẹ sợ đó không phải một tai nạn…ngày con bé đã 1 lần bị bọn xấu bắt đi…..vì thế, bố mẹ lo sợ mới phải đem anh con sang Mỹ học…..Chạy thoát khỏi đám cháy, mẹ nghĩ sẽ đợi ba mẹ con về….nhưng nghĩ đi nghĩ lại mẹ muốn con có 1 tuổi thơ bình yên chứ không phải lúc nào cũng cận kề vệ sĩ mà vẫn lo tới an toàn…..Vì thế, mẹ mang con ra Hà Nội…bắt đầu lại cuộc sống…..ba mẹ con không ai biết được con còn sống……………Khi con học xong cấp 3, mẹ định nói ra nhưng tại mẹ ích kỷ..mẹ sợ con xa mẹ…xin lỗi con……
_Mẹ sao mẹ giấu con…sao lại thế? tại sao con không phải là con mẹ chứ?
_Mẹ xin lỗi…ba mẹ con cũng rất yêu con…con phải trở về với họ…..mẹ đã mang con đi 20 năm, mẹ có lỗi với họ
_Mẹ đừng nói thế…….mẹ nuôi dưỡng con bao nhiêu năm nay……..
_Đấy là yêu cầu cuối cùng của mẹ…..con phải trở về
_vâng…..
_Con sẽ không cô đơn đâu…..con nhớ phải hạnh phúc……Quân yêu con thật lòng…nên đừng hận mẹ cậu ta……
Đó cũng là lời cuối cùng mẹ nói với nó….mẹ đã đi tới một nơi rất xa….nơi đó có gì mà mẹ nỡ bỏ con ở lại một mình…..
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Tình Cảm
- Bao Lâu... Em Sẽ Quên?
- Chương 21: Thân thế…………