Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bao Lâu... Em Sẽ Quên?

Chương 2: Cuộc gặp gỡ….

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong cuộc đời chúng ta sẽ gặp rất nhiều người nhưng chỉ 1 số ít trong đó có ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng ta……….tất cả có lẽ là do duyên phận ………………

Gửi xe nó để mình thả dọc theo đường Hoàng Diệu…con đường này bao giờ cũng thế bình yên lạ…nó cầm máy ảnh xoay ống kính và chụp…nó thích sự tĩnh lặng nơi đây…Không hiểu tại sao từ bé nó luôn tĩnh lặng..lặng lẽ tới nỗi người ta có thể không phát hiện ra nó…nó thanh cao…khó gần….người ta nói thế và nó đôi khi cũng nghĩ mình như thế…

Đi hoài, nó thấy một anh chàng đang đứng cạnh giá vẽ…nhìn chăm chú vào một khoảng không xa lắm…vô thức nó đưa tay lên bấm máy….chàng trai cao, mặc chiếc sơ mi trắng nhưng nhìn không giản dị mà lại rất phong cách, nụ cười của hắn có nét gì ngạo mạn khó nói rõ được, lần đầu gặp nó đã nghĩ thế nhưng không rõ tại sao…nắng chiều nhẹ chiếu lên chiếc khuyên tai đá xanh tạo ra 1 tia sáng đập vào mắt nó…trong khoảnh khắc ấy nó thấy chàng trai đó vừa gần gũi vừa xa lạ…một cảm giác lần đầu tiên cảm nhận được…

Bất chợt hắn quay lại:

_Phí người mẫu tính thế bào hả nhóc?

_Anh nói gì?

_Chẳng phải tôi làm người mẫu cho em từ bấy tới giờ sao?

_Phí anh nhìn tôi..coi như hòa nhá…

_Sao kỳ thế?Tôi nhìn em?

_Thế sao anh biết tôi chụp hình anh?

_Uh ha…..tại sao nhỉ?

Anh ta lại cười nụ cười có thể làm tan đi tất cả cảnh vật xung quanh….Hắn rất đẹp trai…có thể là người mẫu chăng?

_tôi sẽ gửi tặng anh bức ảnh….anh để địa chỉ cho tôi….

Trời đang nói gì thế này…tự dưng xin địa chỉ…có phải không vậy Gia Hân….

_Em định xin địa chỉ của tôi hả..lý do này không thuyết phục cho lắm…

_Oh, nếu anh nghĩ thế…xin lỗi, đừng nói tôi không trả công cho anh..tạm biệt…

Nhìn theo bóng dáng cô gái đi xa dần…Tùng Quân khẽ cười..lâu lắm rồi cậu không gặp người nào thú vị như thế…

Cúi xuống nhặt thứ cô bé đã đánh rơi..cậu không vội vàng gọi cô bé lại mà chậm dãi nhìn… “Thẻ sinh viên…đại học mỹ thuật…..Trần Gia Hân…lớp……”

Lại một nụ cười nữa….có chăng trên đời tồn tại một thứ là duyên phận?

Về đến nhà, nó cất đồ rồi chạy xuống bếp nấu cơm…Nó vui vẻ hát theo tiếng nhạc….Mà không ngờ mình đang hát..

_Con gái có gì vui thế?

_A, mẹ về..có gì đâu mẹ..

_Mẹ thấy có bao giờ con hát như vậy đâu…đi học vui không con?

_Vui mẹ ạ…Con nấu cơm xong rồi mẹ thay đồ để ăn cơm…

Dọn dẹp xong nó vội rút lên phòng…lấy sách vở ra đọc trước…nó lại nhớ về người đã gặp lúc chiều…một con người khá khó hiểu….anh ta cao ngạo nhưng lại có vẻ trẻ con, đứng đắn như ng lại hơi nhí nhố…chẳng biết phải hiểu anh ta là người thế nào…ủa, mà sao mình lại để ý tới tên đó chứ?
« Chương TrướcChương Tiếp »