Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bao Lâu... Em Sẽ Quên?

Chương 14: Quá khứ…có trở về?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi ta nói một cái gì là quá khứ…tức là vô tình ta đã chấp nhận nó đã qua……..Nhưng có khi nào những thứ đã qua sẽ trở về?

Bộ sưu tập mới đến giai đoạn gấp rút hoàn thành….mọi người đã phải tăng ca cả 2 tuần nay rồi..công việc còn lại nó nhận mình làm nốt…..dù sao ai cũng có việc bận còn nó có vẻ như không….nói thật buồn cười, nhưng 5 năm rồi…nó không có ý định bước vào một mối quan hệ mới…

5 năm sau tai nạn đó, nó không gặp lại Quân…..mọi thông tin về anh như biến mất…..tất cả chỉ là con số 0….

Gặp lại, có phải nó vẫn muốn chờ đợi!Nghĩ lại đi Hân ơi, mày ảo tưởng những gì đó….người ta đã trở lại rồi đó…lạnh lùng hơn trước nhiều…..

Nó chăm chú vào mẫu thiết kế đang dang dở….thiết kế chính còn thiếu thứ gì đó…chiếc váy này cần 1 sự trẻ trung hơn….một nét phóng khoáng….

Hết nhìn bản vẽ nó lại nhìn về bộ trang phục mẫu….vấn đề là ở đâu???

_Tôi nghĩ em lên chèn thêm vải sọc vào cổ tay và đai váy….

Uh nhỉ, thế mà không nghĩ ra được…mấu chốt ở chỗ đó….chi tiết đó sẽ là điểm nhấn cho chiếc váy….

_Ý tưởng tuyệt vời…

Nó chợt quay lại người vừa phát ngôn ra câu nói kia…

_Giám đốc…

_Hân chưa về?

_Tôi phải hoàn thành nốt mẫu này…cũng xong rồi….

_Cần tôi giúp gì không?

** **

NÓ trở lại với những kí ức xưa…..

_Em tự làm được…

_Chắc không đó?

_Anh ngồi ra đi, anh ngồi đây em không làm được…

_Nhưng anh có làm gì đâu…

_Không…không biết đâu…anh ra đi……

_Anh đi thật đấy nghen….

Anh không đi mà đứng ở cửa chăm chú nhìn nó hí hoáy vẽ rồi xóa thi thoảng lại mỉm cười…..Nhưng khi nào cũng thế, một lúc sau nó lại cầm tờ giấy chạy lại:

_Anh….làm sao?

Anh vẫn giả bộ làm ngơ:

_Em tự làm được…….

_Thôi mà…em biết rồi…giúp em đi………….

** **

_Tôi tự làm được, cảm ơn

Vô thức nó đã đáp lại như thế….

Câu nói này, hoàn cảnh này cậu đã gặp ở đâu rồi…cố nhớ lại nhưng những gì cậu thấy chỉ là hình ảnh nhòe nhòe ấy..đầu đau như búa bổ…..

_Giám đốc, anh sao thế…..

Nó lo lắng chạy đến bên anh…..anh vẫn ôm đầu…Nó vội vàng mang xe đưa anh tới bệnh viện……………
« Chương TrướcChương Tiếp »