Chương 11: Tàn nhẫn……

Quân đã chính thức tốt nghiệp…..2 bằng đại học cùng một lúc...anh cũng nhanh chóng về công ty quản lý..mọi việc đã được sắp đặt trước….

_Alo….

_Cô là Gia Hân..

_Vâng xin hỏi ai đấy ạ?

_Tôi là mẹ Tùng Quân, có thể gặp cô được không?

_Dạ…

_Cô đến 258 Trần Duy Hưng tôi chỉ xin cô 20 phút thôi…..

_Vâng

258 Trần Duy Hưng….

Bà Lam cẩn trọng đánh giá cô gái ngồi đối diện..xinh đẹp, nhẹ nhàng nhưng có một khí chất rất cao ngạo…khó tránh khỏi con trai bà lại yêu cô ta…

_Cô và thằng Quân nhà tôi có qua lại với nhau?

Nó sợ ánh mắt bà Lam, có vẻ không thiện cảm với nó:

_Vâng…

_Cũng không mất thời gian của cô….xin cô chấm dứt với nó…

_Cháu không hiểu bác nói gì…

_tôi muốn nó đi du học nhưng vì cô nó nhất định không muốn đi….hơn nũa nó cũng đã có vợ đính ước, cô với tương lai của nó chỉ là vật cản trở thôi….

_Bác có vẻ thích áp đặt người khác…trước là con trai rồi giờ đây là 1 người xa lạ.

_Tôi chỉ muốn tốt cho nó!

_Bác đã bao giờ nghĩ anh ấy cần cái gì?Anh ấy thích cái gì….bác luôn ép anh ấy làm những gì bác cho là tốt….bác có nghĩ anh ấy rất khổ?

_Không có ai khổ vì quá đầy đủ cả….tôi nhắc lại tôi muốn cô với nó chấm dứt…

_Cái đó…bác nên bảo con trai mình…xin lỗi cháu đang bận…

_Cô cần bao nhiêu?

NÓ giật mình quay lại:

_Bác đang nói cái gì?

_Tôi hỏi bao nhiêu để cô rời xa nó?

NÓ cười mỉa:

_Xin lỗi cháu không phải loại người đó….hoặc nếu muốn có 1 con số bác hãy hỏi con trai bác câu hỏi đó…

Chào bác!

NÓ thật sự không tin được mẹ Quân lại là một người như thế…giờ nó mới hiểu anh đã lớn lên như thế nào….

_Cô có thể suy nghĩ lại..tôi không vội…nhưng có lẽ nhà hàng của mẹ cô thì không chờ được đâu…

_Bác nói thế là sao?

_Cô rất thông minh mà….

Nói rồi bà ta đứng lên……..

Nó chạy vội về nhà hàng….

Thấy vắng tanh….

_Chị Lan, có chuyện gì sao?

_Có người muốn mua lại cửa hàng này….chủ nhà muốn chúng ta chuyển đi…..

_Sao lại như thế được hợp đồng còn đó mà

_Bên họ nói sẵn sàng bồi thường hợp đồng…

_Mẹ em đâu?

_Cô đi lo thu xếp rồi….

Hơn ai hết nó hiểu…danh tiếng nhà hàng rất lâu mới gây dựng được…thuê chỗ khác cũng như làm lại từ đầu….mà nó cũng biết Quân Phát có ảnh hưởng sâu sắc như thế nào tới cái thành phố này…những gì họ muốn đều không ai ngăn cản được………

Nó thấy mẹ tất bật, hỏi có khó khăn gì mẹ cũng không nói…có lẽ mẹ sợ nó buồn…

Hơn một tháng nó như người mất hồn….Một tay mẹ nuôi nó khôn lớn, nó không thể ích kỷ vì mình mà làm mẹ khổ thêm nữa…hơn nữa, biết đâu không yêu nó tương lai Quân sẽ tốt hơn…………………..

Em xin lỗi…em không thể là đứa con bất hiếu…tình mình…chỉ đến đây thôi anh……….những gì đã hứa, em sẽ chôn chặt trong tim….anh đừng hận em….em bất đắc dĩ mới như thế…………….anh sẽ tìm được người xứng đáng hơn em…………….Quên em đi..quên một người đã yêu anh rất nhiều………..

Nó gục đầu xuống bàn khóc tức tưởi..quá khứ…tất cả sẽ gói gọn trong 2 từ quá khứ………..