Chương 9

Ai kêu da của Khương Nhược Nhược nhạy cảm như vậy, mỗi khi tiếp xúc nhiều với ánh nắng gay gắt sẽ bị mẩn đỏ, sưng tấy và ngứa ngáy khó chịu.

Vừa nói, cô vừa buồn bã liếc nhìn ánh sáng rực rỡ ngoài sân, sau đó kéo dây kéo bộ đồ chống nắng của mình lên. Nhìn vẻ mặt phức tạp của Ngô Đạo Minh, cô không thể không nói.

“Bộ đồ chống nắng này không chỉ có thể che nắng mà còn ngăn chặn vi khuẩn và muỗi xâm nhập hiệu quả. Ngoài ra, nó còn đi kèm với một thiết bị làm mát, đây là thứ cần phải có khi đi du lịch. Tôi không thấy nóng chút nào——”

"Đạo diễn Ngô, anh thường xuyên làm việc ngoài trời nên chắc anh cần lắm! Chỗ tôi có rất nhiều bộ, hay là đưa cho anh nhé? "

Ngô Đạo Minh: "..."

Ngô Đạo Minh kích động từ chối, kiên quyết xua tay: "Không cần!"

Muốn hối lộ anh ấy để đi cửa sau à?

Mơ đi!

[Quần áo chống nắng của Khương Nhược Nhược trông rất đẹp. Thương hiệu Velos khá nhỏ, nhưng nó là thứ bắt buộc phải có khi đi bộ đường dài và leo núi . Chất lượng chuẩn cmnr!]

[Có thể không phải quần áo chống nắng đẹp mà là người mặc nó đẹp? Dù sao đi nữa, phải mua, mua, mua! Sau khi đặt hàng thì ta sẽ dùng chung nhãn hiệu với tiên nữ rồi!]

[Vừa rồi trong trung tâm thương mại có 1.000 bộ chống nắng, sao chớp mắt chỉ còn lại 30 chiếc thế? Mấy người âm thâm tranh đoạt đúng không? Tôi sẽ đi xrm những món khác.]

[Đạo diễn Ngô thực sự không muốn à? Sao mặt lại có vẻ luyến tiếc như vậy, không cần có thể cho người xem không? Hehe!]

[Cặp anh em này trai tài gái sắc, thật sự quá phấn khích rồi. Đây chắc chắn là cặp anh em đẹp nhất trong chương trình!]

[Đừng nói sớm quá, Vu Uyển Ninh và những người khác vẫn còn chưa ra!]

[Cậu khen ngợi một kẻ thối nát như Khương Thanh Dao được sao? Đoán xem, liệu năm phút nữa anh ta có dẫm mìn không? Tôi cá là có! Nếu anh ta có thể yên phận mà không nổi khùng, tôi sẽ trồng cây chuối ăn bàn!]

[Tôi đoán cái miệng của anh ta tám chín phần không giữ được. Đừng nói nữa, người hâm mộ đau khổ lắm rồi, lót dép hóng.]

Ở một góc không ai để ý, phó đạo diễn nghe được tin tức trợ lý đem đến: "Cái gì! Doanh số bán quần áo chống nắng đã phá kỷ lục. Velos đã tạm thời quyết định tài trợ toàn bộ thiết bị cho hoạt động ngoài trời của chúng ta? Nhưng chỉ mới bắt đầu phát sóng thôi mà..."

Lối vào biệt thự chật ních nhân viên, đạo cụ, thiết bị chất đống, trên đất cũng để chằng chịt, khó tìm được điểm bắt đầu.

Khương Thanh Dao nhìn về phía cuối hành lang, quay đầu nhìn Ngô Đạo Minh, khóe miệng giật giật: "Chúng ta đi đâu đây? Đầu béo..."

Khương Thanh Dao còn chưa nói xong, cánh tay trắng trẻo mềm mại lướt qua trước mặt, Khương Nhược Nhược bịt chặt miệng anh, không quên nhét giấy ăn vào miệng anh, vội vàng xin lỗi Ngô Đạo Minh.

“Xin lỗi, anh tôi còn trẻ không biết điều, tôi sẽ dạy dỗ anh ấy ngay bây giờ.”

Ngô Đạo Minh nghĩ rằng mình đã nghe nhầm rồi, ai là người trẻ tuổi không hiểu chuyện có?

Khương Nhược Nhược có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng, nghiêm túc kéo Khương Thanh Dao sang một bên, thấp giọng mắng: "Lúc tới đây không phải ta đã nói rồi sao? Anh phải gọi là đạo diễn Ngô, cư xử văn minh và lịch sự đi chứ, ai bảo anh cứ mở miệng ra là gọi biệt danh vậy hả?"

Thân hình Khương Nhược Nhược nhỏ nhắn, kéo Khương Thanh Dao cao to, trông cô có vẻ đang uy hϊếp, nhưng không những không đáng sợ, mà ngược lại còn có chút dễ thương.

Khương Thanh Dao không làm loạn, ngược lại chỉ mặt không biểu cảm yên lặng lắng nghe, trên trán nổi gân xanh hung dữ trừng mắt nhìn cô gái mảnh khảnh trước mặt.

Những người xung quanh đều nghĩ rằng cô sẽ bị đánh nên đã âm thầm tiếp cận họ, sẵn sàng khống chế họ bất cứ lúc nào. Những người thông minh đã lấy điện thoại di động ra và bắt đầu bấm số của bác sĩ.

"Làm sao đây làm sao đây? Đừng nói anh ta muốn bạo lực gia đình nha!"

"Tôi cũng không biết, cô Khương vẫn còn trẻ như vậy!"

Ngô Đạo Minh lo lắng đi qua đi lại, anh ấy đã nghe nói về tính khí thất thường của Khương Thanh Dao, làm sao đây? Cần tiến lên thuyết phục cậu ấy không?

Khương Thanh Dao muốn gọi biệt danh thì để cậu ta gọi đi! Anh ấy cũng không bị mất miếng thịt nào mà?

Không khí tại hiện trường vô cùng căng thẳng. Áp lực trên người Khương Thanh Dao thấp đến mức sắp nổ tung, đôi mắt lạnh như băng.

Nhưng giây tiếp theo, anh như đã hạ quyết tâm, sải bước đến chỗ Ngô Đạo Minh, cúi đầu phát ra âm thanh lớn.

"Xin lỗi đạo diễn Ngô, vừa rồi tôi đã thô lỗ. Tôi sẽ không bao giờ gọi anh bằng biệt danh nữa."

Ngô Đạo Minh nhìn thấy Khương Thanh Dao đi qua đây, liền vô thức bỏ chạy, bước ra cửa bằng chân trái, giờ mới chậm chạp hoàn hồn lại.

“…Hả?”

Nhân viên nhắm chặt mắt không dám đối diện thảm kịch: ? ? ?

[Chuyện gì đã xảy ra khi tôi đi lấy đồ ăn vậy? Có người chĩa súng vào Khương Thanh Dao, yêu cầu anh ta xin lỗi?]

[Sốc ghê, hóa ra Khương Thanh Dao vẫn có thể nói chuyện lịch sự được, tôi nghĩ rằng anh ta sẽ kiêu ngạo đến hết đời!]

[Vừa rồi lúc Khương Nhược Nhược chỉ trích Khương Thanh Dao, cảm giác giống như một giáo viên mẫu giáo đang dạy bảo trẻ nhỏ. Mấu chốt là Khương Thanh Dao đã thực sự làm theo đó!]