Chương 9

Hơn nữa, ở cuối kịch bản, đạo diễn còn ghi chú thêm rằng:

“Bộ phim này nhằm mục đích quay chụp thanh xuân của những người bình thường nên ngoại hình của nữ chính cần phải bình thường.”

Theo lệ thường nói, nó có nghĩa là phải hoá trang xấu xí.

Diêu Biên Lương yên tâm, khóe môi hơi nhếch lên: "Lần này ổn."

Cô không chần chừ nữa mà trực tiếp gửi kết bạn cho Trình Lưu Huy.

Cô chắc chắn phải làm quen với tài năng hiếm có này!

—-----

Buổi thử vai để chiêu mộ thí sinh vào tổ sắp kết thúc, các đạo diễn khác đã chọn xong diễn viên cho tổ của mình, nhưng riêng anh thậm chí còn không tìm thấy nữ chính.

Tại phòng tập.

Trình Lưu Huy ngồi ở trên ghế, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh lộ ra chút mệt mỏi.

Ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ chiếu vào người anh, để lại một cái bóng.

"Vẫn không có người muốn tới."

Anh nhẹ nhàng cầm kịch bản trên bàn bằng ngón tay mảnh khảnh, khóe miệng gắng gượng nở một nụ cười.

Chỉ còn hai ngày nữa là chương trình tạp kỹ "Cuộc thi PK kịch hay" sẽ bắt đầu bấm máy.

Hiện tại, ngoài anh ra, trong tổ 10 chỉ có một người bạn đến ủng hộ anh và một người mới ít tên tuổi tên Tiểu Chính Thái.

Đội hình như vậy có thể nói là cực kỳ tồi tàn.

Người bạn đứng bên cạnh, hơi cau mày: "Diêu Hân Hân nói như thế nào? Cô ấy có muốn tham gia không?"

Trình Lưu Huy rũ mắt xuống, buồn bã nói: “Tôi mới nói mấy câu, cô ấy đã trực tiếp ngắt lời tôi, bưng trà tiễn khách.”

“Hơn nữa cô ấy đã gia nhập tổ 2, có tương lai tươi sáng, tôi sợ cô ấy sẽ không thích kịch bản nhỏ như của tôi.”

Bạn anh không hề ngạc nhiên khi nghe điều này, có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi đã nói rồi, không có thần tượng nào muốn hủy hoại hình ảnh của mình. Hơn nữa, đây là một cuộc thi tài năng. Người ta dựa vào khuôn mặt của mình để kiếm cơm. Nếu để nữ chính ăn mặc như thế không phải là mất việc à?"

Trình Lưu Huy mím chặt đôi môi mỏng không nói gì, nhưng vẻ mặt lại càng ngày càng cô đơn.

“Hầu như không có thị trường cho những bộ phim thanh xuân không nói về tình yêu, cậu hà tất gì phải tự làm khó mình?” Người bạn bên cạnh tha thiết thuyết phục anh: “Đừng để tâm những chuyện vụn vặt nữa, đổi một cái kịch bản khác đi. Tôi tin với năng lực của cậu, cậu có thể thành công khi quay chụp một bộ phim thanh xuân vườn trường ngọt ngào, lãng mạn.”

Trình Lưu Huy rũ mắt xuống, lông mi khẽ run lên, không thể che giấu nội tâm giằng co.

Thực sự không còn cách nào khác sao?

Mình chỉ muốn làm một bộ phim thanh xuân về những người bình thường, khó đến vậy sao?