Chương 49: Con Cái Theo Mẹ (1)

Cùng lúc này, Công Tôn Huệ cảm thấy cảm khái không thôi, trước đó còn chưa cảm thấy gì, nhưng theo biểu hiện của Triết nhi sau khi lên chức tộc trưởng, lại nhìn đại ca nhà mình, liền cảm thấy chênh lệch có hơi lớn. Trong mơ hồ, nàng bắt đầu lo lắng thay cho Công Tôn thị. Ca ca nhà mình, thật đúng là nuôi tốn cơm ba mươi tám năm.

“Sức khỏe phụ thân cũng không tệ.” Công Tôn Thương cũng biết mình đã lỡ lời, cười khan hai tiếng rồi nghiêm mặt nói: “Chỉ là dạo gần đây tâm tình không tốt nên ăn uống không vào, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm về tiểu muội. Nếu không sẽ không có chuyện vừa nghe thấy ngươi về nhà ngoại, đã lập tức thúc giục ta đến đây đón ngươi.”

“Đại nương, bên ngoài gió lớn, trở về xe ngựa rồi mau chóng lên đường thì tốt hơn.” Vương Thủ Triết chắp tay nói: “Chắc hẳn ngoại tổ phụ đã nóng lòng lắm rồi, ta và đại cữu cùng nhau cưỡi ngựa đi.”

Tuấn mã màu đen Vương Thủ Triết cưỡi lúc trước vẫn luôn để gia tướng dắt đi, bây giờ lại có tác dụng.

“Ừ, vậy Triết nhi tâm sự với đại cữu đi.” Công Tôn Huệ thầm nháy mắt, nói xong liền dắt Vương Lạc Tĩnh trở về xe ngựa.

Vương Thủ Triết đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Công Tôn Huệ, bây giờ Vương thị suy yếu, căn bản toàn bộ đều nhờ uy áp của một mình Lung Yên lão tổ chèo chống cho. Nếu có thể nhờ vào đó tăng cường quan hệ với Công Tôn thị, vậy sẽ vô cùng có lợi đối với Vương thị.

Thế là Vương Thủ Triết cưỡi lên tuấn mã màu đen, cùng Công Tôn Thương đi trước đoàn người, tán gẫu câu được câu không. Thái độ của hắn với Công Tôn Thương cũng là từ mặt mũi của Công Tôn Huệ, đồng thời cũng sẽ không có chuyện đánh mất nguyên tắc và giới hạn làm mất lòng.

Trong bất kể thế giới nào, thông gia cũng tốt, minh hữu cũng được, các mối quan hệ đều sẽ được xây dựng dựa trên cơ sở lợi ích chung và thực lực ngang nhau. Cường giả sẽ không vì ngươi khúm núm, nịnh nọt lấy lòng mà cho ngươi nửa điểm tôn trọng.

Công Tôn Thương ngược lại đang nhìn Vương Thủ Triết, phát hiện “cháu trai cả tiện nghi” dù là cách ăn nói hay khí độ, đều vượt xa người đồng lứa, hơn nữa tuổi còn trẻ mà tu vi đã sắp đạt đến Luyện Khí cảnh cao giai, tiềm lực tương lai không thể định được.

Trẻ tuổi tuấn kiệt như vậy, lật khắp toàn bộ Sơn Dương Công Tôn thị, vậy mà không tìm ra được ai có thể so sánh.

Nhất là con của Công Tôn Thương - Công Tôn Diễm chỉ nhỏ hơn 1 tuổi so với Vương Thủ Triết, bình thường trông tiểu tử kia cũng khá. Nhưng vừa so, Công Tôn Thương lập tức có chút buồn bực, trong vô thức không khỏi gần gũi hơn với Vương Thủ Triết: “Thủ Triết, hiếm thấy ngươi mới tới một lần Sơn Dương. Lần này cứ ở thêm mấy ngày, ta bảo biểu đệ Tiểu Diễm của ngươi cùng ngươi lên núi đi săn.”

“Đa tạ ý tốt của đại cửu.” Vương Thủ Triết chắp tay nói: “Chỉ là sự vụ trong tộc bận rộn, Thủ Triết thân là tộc trưởng, tiếp kiến ngoại tổ phụ xong là phải rời đi trước.”



Công Tôn Thương nghe vậy lòng càng trì trệ, càng thêm buồn bực. Đúng nhỉ, cháu trai tiện nghi này mới mười tám tuổi đã lên làm tộc trưởng. Hắn đều đã ba mươi tám, vẫn chỉ là Thiếu tộc trưởng. Hơn nữa đến bây giờ, lão tộc trưởng cũng chưa có mảy may ý tứ thoái vị.

Một đường trở về, trong lòng Công Tôn Thương đều là buồn bực, không nói được mấy lời.

Chủ trạch của Sơn Dương Công Tôn thị xây dựng dựa vào Long Tích sơn, địa thế dốc đứng dễ thủ khó công, bên ngoài chủ trạch lại có cứng rắn tường vây tháp bắn cao vυ"t, lộ ra khí thế vô cùng sâm nghiêm.

Lần này Vương Thủ Triết lấy thân phận đích tử hộ tống Công Tôn Huệ mà tới, cũng không phải là lấy thân phận tộc trưởng đến đây nói chuyện hai nhà, bởi vậy sau khi làm lễ nghi đơn giản, liền được mời vào sảnh chính của tiền đường.

Ở sảnh chính trong tiền đường, tộc trưởng Công Tôn thị đương thời - Công Tôn Mặc và chính thê Công Tôn Trần thị ngồi ngay ngắn trên chủ vị, bọn họ đều mặc chính trang, thể hiện sự xem trọng đối với đoàn Công Tôn Huệ và Vương Thủ Triết.

“Nữ nhi bất hiếu bái kiến cha, mẫu thân.” Công Tôn Huệ tiến lên bái kiến, nước mắt lăn trên gương mặt.

“Huệ nhi.” Công Tôn Trần thị tiến lên đỡ nữ nhi dậy, kích động dò xét trên dưới: “Ngươi đứa nhỏ này, đã 3 năm rồi không về nhà ngoại, ở Vương gia có mạnh khỏe không?”

“Mẫu thân, Vương gia đối đãi nữ nhi vô cùng tốt, chỉ là, chỉ là Định Nhạc hắn...” Vừa nhắc tới chuyện này, Công Tôn Huệ lại rơi lệ không thôi, có chút thương tâm.

“Ai tiểu tử thối Định Nhạc kia, thật không nên, không nên tùy tiện đi mạo hiểm, không thể cứ thế chăm sóc thật tốt cho cuộc sống của ngươi sao?” Trên khuôn mặt già nua của Trần thị vừa ảo não vừa thương tâm: “Thực sự là khổ cho con cái nhà chúng ta.”

“Được rồi, lão thái bà không hiểu thì đừng tùy tiện nói bậy.” Công Tôn Mặc nghiêm túc trầm giọng nói: “Huyền Vũ giả chúng ta vốn nên dũng cảm hướng đến điều tốt hơn, Định Nhạc thân là tộc trưởng, tất nhiên có lý do không đi không được, hắn chỉ là không đủ may mắn mà thôi.”

“Ta không hiểu? Đều không phải tại lão đầu tồi tệ nhà ngươi sao.” Công Tôn Trần thị kích động khẽ oán giận nói: “Nói cái gì mà thiên phú tài hoa của tiểu tử Vương Định Nhạc kia đều xuất chúng, tương lai tất thành Linh Đài, lại còn nhận lời gả nữ nhi bảo bối cho hắn tái giá! Ngươi...”