Chương 47: “Thiếu Tộc Trưởng” Của Công Tôn Thị (1)

Trong Trường Ninh vệ mấy trăm ngàn nhân khẩu, xác suất xuất hiện tư chất trung phẩm rất thấp. Một khi xuất hiện, ngay cả Tử Phủ Học Cung cũng sẽ hăng hái tranh thủ, vừa vào học cung sẽ lập tức được trọng điểm bồi dưỡng.

Chỉ có điều Khải Linh Đan thuộc về Tam giai linh đan, hơn nữa sản lượng vô cùng thưa thớt. Dù cho là lúc Trụ Hiên lão tổ còn sống, cũng chưa chắc có thể bảo đảm chắc chắn có thể lấy được Khải Linh Đan.

Thấy ánh mắt Vương Thủ Triết âm tình bất định, Vương Lạc Tĩnh ở bên cạnh khéo léo nói: “Tứ ca ca, ta nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ chuẩn bị Khải Linh Đan cho ngươi.”

“Lạc Tĩnh, ngươi cũng không nên quá nuông chiều tứ ca ca ngươi.” Công Tôn Huệ cười sờ đầu nàng: “Tử Tinh Linh Phong này có thể nuôi sống thì nuôi, nếu như không nuôi sống được cũng không sao. Chăm chút kén trùng của Tử Tinh Linh Phong thành bầy ong cũng không phải chuyện dễ dàng, thất bại thì coi như tích góp kinh nghiệm, tuyệt đối đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.”

“Đại nương nói đúng.” Vương Thủ Triết cũng vội vàng nói: “Lạc Tĩnh à, cái tổ ong này vốn là ta mua cho muội vui đùa một chút, hỏng rồi cũng không có vấn đề gì, góp nhặt kinh nghiệm Linh Trùng sư cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.”

Vương Lạc Tĩnh chỉ mới 12 tuổi, thả trên Địa Cầu thì vẫn là học sinh lớp 6, Vương Thủ Triết sau cũng không muốn gây áp lực quá lớn cho nàng.

“Ngũ thẩm thẩm, tứ ca ca, ta biết rồi.” Vương Lạc Tĩnh khéo léo đáp, sau đó nâng tổ Tử Tinh Linh Phong kia lên, ở một bên từ từ suy nghĩ, ánh mắt của nàng cực kỳ chuyên chú mà si mê, tựa như lấy được món đồ chơi yêu mến nhất.

Vương Thủ Triết lúc này mới nhớ ra, Ngũ muội muội của mình hình như không giống với người bình thường cho lắm, trời sinh đã vô cùng si mê côn trùng. Ngay cả ca ca ruột của nàng Vương Thủ Tín từng nói, lúc hai ba tuổi Lạc Tĩnh có thể ngồi xổm ở trong viện nhìn đàn kiến đến mấy ngày mấy đêm.

Thôi thôi, cứ để nàng tùy tiện giày vò đi.

Vương Thủ Triết và Công Tôn Huệ cũng đều rất thức thời mà ngậm miệng lại, tận khả năng không đi quấy rầy nàng.

Xe ngựa một đường đi theo đường chính, cũng không xóc nảy, nhất là sau khi tiến vào Sơn Dương trấn, đường càng bằng phẳng.

Địa bàn Sơn Dương Công Tôn thị ở khu vực này, kinh doanh đã hơn hai trăm năm, đã sớm thâm căn cố đế. Bởi vì bọn hắn có một ít sản nghiệp đặc thù, yêu cầu tương đối cao đối với đường xá, bởi vậy hàng năm tiền chi tiêu vào đường xá rất nhiều.

Xe ngựa chạy trên mặt đường bằng phẳng cứng rắn, vén màn xe ngựa lên có thể thấy rõ ràng nơi xa có sơn mạch với lưng núi sừng sững.



Đó là dư mạch của Lục Bình sơn, vòng qua mặt ngoài cạnh Bình An trấn, đâm xuyên qua An Giang, sẽ thấy đoạn dư mạch cuối cùng của núi lớn lộ lên cao cao.

Chỉ là đoạn dư mạch này giống như sống lưng dựng lên của cự long, so với địa thế còn lại của dư mạch Lục Bình sơn thì ngược lại nó càng thêm dốc đứng hiểm trở, bởi vậy được xưng là Long Tích sơn.

Phía Tây Bắc của Long Tích Sơn, được xưng là Sơn Âm, mà phía Đông Nam của nó lại được xưng Sơn Dương.

Sơn Dương có Công Tôn thị xưng hùng, còn Sơn Âm thì Liễu thị độc bá một phương.

Đoàn người Vương Thủ Triết sở dĩ thông qua bến đò Trường Ninh, từ đường chính Giang Bắc tiến vào phạm vi Sơn Dương, đó là vì đặc biệt có ý tránh đi dải thủy vực Sơn Ưng Giản, bởi vì đó là địa bàn thuỷ vực của đại thế gia Triệu thị bên ngoài Bình An trấn.

Sau khi đến được địa bàn Sơn Dương không đến hơn nửa canh giờ, đã nghe thấy một hồi tiếng vó ngựa vang lên, mấy tên kỵ sĩ theo đường lớn nhanh chóng tiến lên đón.

Trong đó có một người chính là một trong các gia tướng Vương thị - Vương An. Vương An là sứ giả được điều động đi đến Sơn Dương Công Tôn thị trước để thông báo hành trình.

Đằng trước xe ngựa của Vương Thủ Triết, hai vị gia tướng Vương Vũ và Vương Dũng giục ngựa tiến lên trước, tách rời kỵ sĩ bên đối phương với xe ngựa ra một khoảng cách nhất định.

Đây là trách nhiệm của gia tướng hộ vệ, dù đối phương có là kỵ sĩ trong một nhà.

“Vương Dũng, nhanh chóng bẩm báo gia chủ.” Đám kỵ sĩ Vương An ngừng lại, riêng hắn tự mình tung người xuống ngựa, lớn tiếng nói: “Thiếu tộc trưởng Công Tôn thị đích thân đến nghênh đón gia chủ cùng Công Tôn đại nương tử.”

Âm thanh rất lớn, Vương Thủ Triết trong xe ngựa cũng nghe được.

“Là ca ca.” Công Tôn Huệ luôn giữ phong phạm đại gia đoan trang hiền thục, bỗng dưng lộ ra vẻ vui mừng như tiểu nữ hài. Có điều nàng vừa nghĩ tới trên xe ngựa còn có hai tiểu bối Vương Thủ Triết và Vương Lạc Tĩnh, nên lại vội vàng bày ra phong phạm trưởng bối, nghiêm mặt nói: “Triết nhi, Lạc Tĩnh. Dựa theo lễ tiết, chúng ta nên xuống xe gặp mặt đại cữu.”

Vương Thủ Triết cực kỳ hiếm khi nhìn thấy đại nương có tư thái tiểu nữ hài, không khỏi mỉm cười trong lòng, hắn lúc này mới ý thức được mặc dù bình thường Đại nương nghiêm túc đoan trang, nhưng tính ra lúc gả cho Vương Định Nhạc tái giá nàng mới chỉ mười chín tuổi, lúc hai mươi hai tuổi sinh hạ Lạc Miểu muội muội, cho tới nay cũng mới chỉ 8 năm, bởi vậy số tuổi thực tế của nàng mới ba mươi.