Hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa chính, bên trên bảng hiệu cửa chính có mấy chữ "Bình An Vương Thị" rồng bay phượng múa, khí thể có thể nói là bất phàm.
Nhưng phối hợp với những cột trụ hành lang có nước sơn loang lỗ cùng chiếc đèn l*иg trắng có viết chữ "Điện" đung đưa trong gió, lại cho thấy cảm giác đìu hiu xuống dốc của Vương gia.
"Gia chủ, Công Tôn đại nương, xe ngựa đã được chuẩn bị." Gã sai vặt trẻ tuổi Vương Quý một đường chạy chậm tới: “Kiếm cùng cung tiễn đã để ở trên xe ngựa."
Hơi trao đổi, Vương Thủ Triết và Công Tôn Huệ cùng đi một chiếc xe ngựa, bốn vị gia tướng còn lại cưỡi ngựa lông vàng đốm trắng hộ vệ trái phải, một đường đi đến bến đò An Giang Định Bồ.
Ở trên đường, Công Tôn Huệ kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Vương Thủ Triết có được tư duy kiếp trước kiếp này, rất nhanh đã hiểu rõ tình huống thực tế, An Giang là một con sông lớn uốn lượn mấy trăm trượng, trong nước có thủy sản rất phong phú và đặc sắc, thông qua đoàn thuyền đánh cá có thể tạo ra lợi ích kinh tế lâu dài.
Nhưng chỗ có lợi ích thì thường thường sẽ có mâu thuẫn xung đột, tam đại thế gia của Bình An trấn tất nhiên ai cũng không nguyện ý từ bỏ cục thịt béo này, trải qua đủ loại tranh đấu cùng thỏa hiệp, bây giờ tam đại thế gia đã xác định địa bàn riêng phần mình và không xâm phạm lẫn nhau.
Từ bến đò Định Bồ phải đi lên ba mươi dặm đến bãi đá, là địa bàn thủy vực của Bình An Vương thị.
Chỉ là những năm gần đây, hai gia tộc khác xuất hiện nhân tài lớp lớp không ngừng quật khởi, khẩu vị lớn dần, mà dưới tình huống tổng thể địa bàn có hạn thì tất nhiên sẽ đem đũa nhúng vào nồi của người khác.
Kế hoạch từng bước xâm chiếm đã sớm không ngừng diễn ra, địa bàn cùng sản nghiệp của gia tộc năm này qua năm khác không ngừng bị thu nhỏ. Địa bàn càng nhỏ, tài nguyên sẽ càng khan hiếm, tộc nhân thiếu tài nguyên cũng sẽ khó trưởng thành, từ đó rơi vào vòng tuần hoàn ác tính.
Tình huống càng thêm ác liệt chính là Lung Yên lão tổ, định hải thần châm của Vương thị gia tộc, thân thể tựa hồ càng ngày càng tệ, mấy năm gần đây đều bế quan, cho dù trong gia tộc xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không có lộ mặt ra, tất nhiên là ngoại giới sẽ không ngừng suy đoán nàng có thể chiến một trận được nữa hay không
Tình huống không mấy lạc quan, Vương Thủ Triết nhăn mày lại.
Lại nói chủ trạch Vương thị xây dựa vào núi, ở cạnh sông, chỉ cách bến đò Định Bồ hơn mười dặm, nền đường cứng rắn và được bảo trì quanh năm. Lại có gia tướng tiền đồn mở đường, một đường thuận lợi đi tới, xe ngựa đi không tới nửa canh giờ.
Lúc bến đò này mới xây dựng ở Bình An trấn cũng đã là một trong những tiền đồn của Trường Ninh vệ. Sau hơn một trăm năm phát triển tại Bình An trấn, bến đò Định Bồ đã thành tuyến giao thông quan trọng liên thông nam bắc.
Tam đại thế gia của Bình An trấn đều có các cơ sở hạ tầng như bến tàu, đò ngang, cửa hàng ở đây.
Bến đò có một chút thiết kế phòng ngự đơn giản, tường thành có chút đơn sơ cao chỉ năm sáu mét, chỉ có thể ngăn cản hung thú xung kích quy mô nhỏ.
Sau khi một đoàn người Vương Thủ Triết tiến vào bến đò thì đi thẳng đến bến nước sâu. Dưới cầu tàu bằng gỗ thật dài, có những cột gỗ to lớn hai vòng tay đứng sừng sững, kéo dài cầu tàu ra ba bốn trượng chỗ nước sâu, ở khu vực nước sâu có thêm hai cầu tàu nằm ngang, tạo thành từng nơi cập bến.
Bến tàu đậu từng chiếc thuyền lớn nhỏ, có đò ngang, thương thuyền, cũng có thuyền đánh cá.
Xa xa nhìn lại, chỉ thấy cuối cầu tàu có hai nhóm nhân mã đang giằng co. Song phương riêng phần mình cầm trong tay côn bổng đao xoa, tâm tình đều hết sức kịch liệt.
"Vương lão lục, lá gan ngươi cũng đủ lớn nha. Còn dám dẫn người đến chặn Vĩnh Châu tiểu gia, ngươi chê tiểu gia đánh ngươi không đủ đau sao?" Một thanh niên đùa cợt.
"Đồ chó săn Lưu gia nhà ngươi." Một tên hán tử khác kích động tức giận hầm hừ: “Không phải là ngươi trốn ở trong nước đánh lén sao? Nếu thật sự là nam nhân thì chúng ta dựa vào bản lãnh của mình, xuống nước so tài một trận, để Vương gia Lục gia của ngươi dạy dỗ con chó chết bầm làm người như thế nào."
"Vương lão lục, ngươi đừng trách tiểu gia xem thường ngươi, tuổi đã cao rồi mà toàn sống trên thân chó, một chút đầu óc cũng không có." Thanh niên khịt mũi coi thường nói: “Phục kích dưới nước vốn là một trong những chiến thuật đánh trận, chẳng lẽ trước khi đánh nhau còn phải tuyên bố trước, không cho phép sử dụng chiến thuật sao? Ha ha, thật sự là càng sống càng phí mà. Không bằng sớm lăn ra Bình An trấn sớm một chút, miễn cho lãng phí lương thực."
Một nhóm người ồn ào cười ha hả, theo thanh niên ồn ào nói lăn ra Bình An trấn, lăn ra Bình An trấn.
Bến đò Định Bồ lộn xộn, có không ít lữ khách và người bán hàng rong qua lại, lúc này đều đã xúm lại sang đây xem náo nhiệt, các loại tiếng nghị luận không ngừng vang lên.
Trận xung đột ngày hôm nay, tất nhiên sẽ đi theo cước lực cùng miệng lưỡi bọn họ, truyền miệng đến địa phương khác. Gia tộc Bình An Vương chịu thiệt thòi trong lần xung đột này, nhất thời sẽ trở thành trò cười, trở thành đề tài bàn tán, có hại cho quyền lực của Vương gia.