Chương 12: Tìm Hiểu Về Công Cụ Đánh Cá Bị Cấm (1)

Hơn một canh giờ sau, các loại cá được đánh bắt tăng dần, Cửu Tinh Lư có đến ba con, còn có một loại cá vô cùng trân quý là Dữ Báo Văn Quyết, tuy chỉ có hai cân, nhưng theo Vương Định Hải thì con cá này trị giá tới một đại đồng sáu mươi hào, dường như những con cá có giá trị cao đều giữ lại cho tộc trưởng hưởng dùng.

Ngoài mặt thì Vương Thủ Triết mỉm cười, nhưng trong lòng lại không ngừng suy tính. Ba mươi dặm là phạm vi đánh cá và săn bắt của Bình An Vương thị, gia tộc này cũng rất coi trọng gia sản này, cũng là một nơi thu hoạch tài chính quan trọng của gia tộc.

Thời gian trôi qua, Vương Thủ Triết dần dần mất kiên nhẫn, hắn nói thẳng: “lục thúc, chúng ta biểu diễn cũng được kha khá rồi, kỹ thuật đánh cá của các ngư dân đều rất giỏi. Chúng ta có thể nhanh chóng tiến vào vấn đề chính, biểu thị một chút công tác chuyên nghiệp đánh bắt không?”

Vẻ mặt vốn đang toả hồng quang của Vương Định Hải lập tức khựng lại, có chút mờ mịt sờ gáy nói: “Thủ Triết, không phải chúng ta đang thể hiện ra chuyên nghiệp đánh cá hay sao? Chẳng lẽ là ngươi muốn xem đánh bắt Linh Ngư? Một số Linh Ngư hình thể nhỏ đều do may mắn mới đánh bắt được, một số Linh Ngư hình thể lớn thì vô cùng hung mãnh, phải dùng tiễn lao mới có thể đối phó.”

Đây chính là câu cá chuyên nghiệp sao?

Vẻ mặt Vương Thủ Triết có chút đen lại, kiếp trước vì sự tò mò mà hắn từng quấn lấy một vị đồng nghiệp trong nhà có thuyền đánh cá để đi trải nghiệm qua đánh cá chuyên nghiệp, một lần thu lưới đều có bốn năm vạn cân cá, còn bị coi là một mùa vụ không bội thu…

Về phần lưới đánh cá thì nó chỉ là một công cụ thuần túy ở trên trái đất dùng để mua vui cho người xem mà thôi, nếu so sánh thì nó chỉ mạnh hơn câu cá một chút. Ai muốn tung lưới làm ngư dân chuyên nghiệp để nuôi sống gia đình thì cả nhà sẽ phải chết đói.

“Chuyện này… Thủ Triết à, ngươi là có điều gì đó không hài lòng với ngư đội của chúng ta sao?” Vương Định Hải yếu ớt hỏi lại.

Có điều gì không hài lòng sao? Cực kỳ không hài lòng ấy chứ, Vương Thủ Triết lẩm bẩm một mình, sắc mặt vô cùng ngưng trọng: “Lục thúc, sản lượng hàng năm của đại đội đánh cá của chúng ta là bao nhiêu? Chi tiêu và lợi nhuận là bao nhiêu?”

Vừa hỏi đến đây, Vương Định Hải lập tức kinh ngạc nhìn hắn, làm sao hắn có thể trả lời câu hỏi này?



“Triết nhi, chuyện này có lẽ là để ta trả lời đi.” Công Tôn Huệ liền tiếp lời: “Mấy năm gần đây sổ sách ngư đội đều do ta quản lý, đại đội đánh cá và săn bắt tổng cộng có chín chiếc thuyền đánh cá loại nhỏ, một thuyền đánh cá cỡ vừa. Năm năm trở lại đây, tổng sản lượng trung bình hàng năm là hơn sáu vạn bảy nghìn cân, lợi nhuận là 486 Càn Kim. Năm năm qua, trung bình mỗi năm thu hoạch được bốn trăm cân Linh Ngư, lợi nhuận là 120 Càn Kim, tổng thu trung bình hàng năm là 606 Càn Kim.”

Lần này đến lượt Vương Thủ Triết giật mình mà nhìn Công Tôn Huệ, tuy nói hắn cũng biết đại nương hắn quản lý sổ sách, lại không ngờ tới bà ấy lại vô cùng thuộc số liệu trong sổ sách như vậy, mở miệng liền nói ra được.

“Triết nhi, ngươi không cần phải nhìn ta với ánh mắt như thế?” Công Tôn Huệ bình tĩnh nói: “Đại nương ngươi thiên phú tu luyện Huyền Vũ không mạnh, nhưng thân là đích nữ của Sơn Dương Công Tôn thị, ta hiểu biết rất rõ bảng cửu chương. Phụ thân ngươi là tộc trưởng, ta đương nhiên phải thay hắn quản lý sổ sách cho tốt.”

Nói đến đây, ánh mắt Công Tôn Huệ hiện lên chút mất mát, những năm gần đây bà ấy xử lý sổ sách rất rõ ràng, mỗi số liệu đều nghiền ngẫm rất lâu, nhưng không ngờ lại không được trượng phu Vương Định Nhạc coi trọng.

Lời nói của bà ấy nhắc nhở hắn, Vương Thủ Triết cũng nhớ đến đây không phải địa cầu mà là thế giới Huyền Vũ. Thông hôn ở trong Huyền Vũ thế gia đều là dòng chính với dòng chính, dòng mạch với dòng mạch. Đại nương Công Tôn Huệ lại là đích nữ, đương nhiên là tương lai sẽ kết hôn với thiếu tộc trưởng của một gia tộc.

Giống như tương lai Vương Thủ Triết hắn cũng sẽ cưới vợ, tất nhiên sẽ lấy một đích nữ của một gia tộc nào đó.

Vấn đề này có hơi xa vời, nếu Công Tôn Huệ đối với sổ sách vô cùng rõ ràng, tinh thần Vương Thủ Triết lập tức tỉnh táo: “Lúc trước lục thúc giới thiệu cho ta các loại cá bắt được đều vô cùng trân quý, vì sao một năm chỉ thu hoạch được sáu vạn bảy nghìn cân, tổng giá trị chỉ mới có 486 Càn Kim?”

“Lục thúc vì muốn cho ngươi vui, giới thiệu đều là các loại cá trân quý, nhưng cũng đều là những thứ được các tộc nhân yêu thích, mà đại đa số các loại cá còn lại không được giá cao như vậy. Ngoài ra, gia sản của chúng ta còn có con đường buôn bán cá, bọn họ đem cá phân loại xử lý, ướp muối, hun sấy sau khi gia công mới bán, thế nên một bộ phận phải duy trì chi phí, đây lại là một chuyện khác.” Công Tôn Huệ liền giải thích rõ ràng: “Tiêu hao ở trong gia tộc Vương thị, cũng sẽ thông qua phương thức mua sắm bằng Càn Kim đều tính toán vào bên trong sổ sách.”

“Mời đại nương tiếp tục nói.” Vương Thủ Triết cung kính nói: “Ví dụ như chi tiêu và lợi nhuận thuần...”