Chương 7: Bất an



Câu lạc bộ du học sinh không giống với tưởng tượng của tôi. Khi nghe cô Vương đề cập đến, hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu tôi là ngọn đèn hôn ám, một đám người mê loạn giống kiểu hộp đêm ở Anh. Sự thật thì không, chỉ là một giảng đường lớn cực kỳ bình thường, không gian sáng sủa, nhiều màu da khác nhau cùng tụ tập một chỗ, vui vẻ trao đổi qua lại. Lắc lắc đầu, tự mình khinh bỉ mình một phen: đầu óc chứa cái quái gì vậy?

"Thế nào?" Cô Vương ngoái đầu nhìn tôi.

"Chậc, cái gì thế nào? Cô nói đi, muốn em dạy ai tiếng Trung?" Thực ra tôi cũng rất thích cảm giác của nơi này, chỉ là mạnh miệng tỏ vẻ phớt tỉnh giống như bị ép buộc.

Cô Vương mỉm cười, đưa tôi đến trước mặt một du học sinh da đen, nghe cậu ta dùng tiếng Trung không lưu loát lắm tự giới thiệu mình tên Joe.

"Tôi là Thẩm Hi. Có thể gọi tôi là Hi cũng được." Tiếng Trung của Joe hơi kém nên tôi cố gắng thả chậm tốc độ trò chuyện với cậu ta. Thoáng nhìn sau lưng cậu ta có cây đàn guitar, tôi hỏi: "Đàn của cậu à? Biết đàn không?"

"Phải, biết đàn. Bạn muốn học sao?" Joe cầm cây đàn quơ quơ trước mặt tôi, hỏi tiếp: "Bọn mình thành lập một ban nhạc, muốn gặp các thành viên khác không?"

Chưa chờ tôi trả lời, Joe đã hăm hở kéo tôi xuyên qua đám đông tới một xó. Joe vừa cười vừa giới thiệu các thành viên trong ban nhạc, tôi lại bần thần nhìn cây đàn keyboard trong góc. Những phím đàn đen trắng giao nhau tựa như hồi ức giữa tôi và Vũ. Nhớ ca khúc 《 Lá thư quên cười 》 tôi đàn nàng hát, nhớ âm điệu bi thương thanh lãnh của nàng, nhớ chúng tôi nhìn nhau không nói gì, chỉ mỉm cười ăn ý. Ký ức đưa về câu nói ngày xưa: Vũ, khi em ở đây, em là tất cả, khi em không ở đây, tất cả chỉ là em.

"Tôi có thể đàn một đoạn được không?" Tôi chỉ cây đàn keyboard, quay đầu hỏi Joe.

Thấy họ gật đầu ra hiệu có thể, tôi liền đứng trước cây đàn, vươn tay vuốt hàng phím lạnh như băng. Tôi chưa bao giờ đánh đàn điện tử, tuy rằng nghe nói đàn điện tử và đàn dương cầm không khác biệt quá lớn. Tần ngần một lát, ấn bàn phím, nhẹ nhàng đàn lên bài 《 Lá thư quên cười 》. Chỉ là một khúc nhạc không lời, vậy mà tôi lại như nghe được tiếng Vũ khẽ hát bên tai.

Tôi hối hận không biết chính mình lúc ấy vì cái gì nhất định phải bướng bỉnh chọn ngành pháp luật. Nếu chọn ngành tin học, chọn một trường gần nhà thật là tốt biết bao! Tôi và Vũ đều chỉ đang ngốc nghếch tra tấn mình. Nhưng mà cũng vì nguyên nhân ấy, chúng tôi mới có thể thu hút nhau, không phải sao? Hai đứa ngốc làm những chuyện ngốc. Người ngoài nào biết được những chuyện ngốc đó cũng chỉ vì hai đứa trong lòng có nhau.

"Giỏi quá! Thẩm Hi, thì ra em còn biết đánh đàn?" Tiếng reo hò của cô Vương kéo suy nghĩ của tôi quay về. Cười trừ.

Bỗng dưng mất hứng, tôi xin lỗi cô Vương:

"Cô Vương, hôm nay em về trước, tiếng Trung của Joe cứ yên tâm giao cho em." Nói xong xoay người vẫy tay tạm biệt cả bọn.

Lang thang trong sân trường, tuy là trời đông giá rét, nhưng nhờ ánh mặt trời cũng không đến nỗi lạnh lắm. Không biết ở nhà thế nào nhỉ? Vũ chắc là cũng thấy lạnh phải không?

Ngồi trên nền cỏ cạnh một con suối, nhìn dòng nước róc rách liên hồi, tôi thừ người. Nghĩ đến cách đây không lâu ôm Vũ trong lòng, bình thản nói:

"Vũ, chúng ta vốn phải là một đôi!"

"Sao nói thế?" Vũ ngẩng đầu nhìn tôi, dùng ánh mắt dò hỏi, muốn nghe giải nghĩa.

"Riêng một chữ "Hi" chẳng hề đẹp, chữ "Vũ" này cũng không khiến người ta đa sầu. Nhưng chúng ta cùng một chỗ liền thành "Tích Vũ", nghe có phải khiến người ta thương tiếc hay không?" Tôi mỉm cười, tự hỏi đó có phải là một lời không thể nói hết hay không, lại bảo: "Em quý trọng Hi, Hi quý trọng em, hai người cùng nhau vướng bận thì tự nhiên sẽ ở cùng nhau. Chỉ có khi chúng ta ở bên nhau, cuộc đời mới toàn vẹn. Vũ, em nói đúng không?"

"Đồ ngốc, lúc nào cũng chủ nghĩa ngụy biện." Tay nàng sờ soạng tới tai tôi, vốn tưởng lại bị nàng nhéo, nhưng nàng không có, chỉ vuốt tóc tôi, nói rằng: "Hi thay đổi rồi."

"Hi thay đổi? Tốt hơn? Hay xấu đi?" Tôi nhìn nàng, giả bộ sợ hãi.

Lúc ấy nàng chỉ dùng nét mặt điềm tĩnh cười đáp:

"Lớn lên một chút..."

Ngồi lâu ở bờ suối, cảm thấy hơi lạnh, đứng dậy về ký túc xá đọc sách. Tôi nghe lời Vũ dặn, phải dùng nhiều tâm tư hơn cho việc học, không bỏ học, không vắng mặt không phép, phải cố gắng chăm chỉ.

"Thẩm Hi, bạn về rồi à?" Bạn cùng phòng có bí danh "bé bự" đang xem phim Mĩ thấy tôi trở về liền chào hỏi một tiếng.

"Ừ, về đọc sách." Tôi cười cười với nhỏ, ngồi xuống chỗ của mình, lấy ra quyển toán cao cấp.

"Đọc sách? Siêng dữ? Bạn tính lấy học bổng à?" Bé bự tới cạnh tôi, nhìn tôi giở sách.

"Học bổng? Là bao nhiêu tiền? Ba trăm? Năm trăm?" Tôi thuận miệng hỏi, nhớ mang máng thời cao trung cũng nhận được ba trăm đồng tiền học bổng, ngay tức khắc kéo Vũ đi công viên giải trí, tiêu sạch sành sanh.

"Ặc! Thẩm Hi, bạn từ hành tinh nào té xuống vậy? Chưa nhìn thấy thế giới bao giờ hả?" Bé bự khinh thường lườm tôi, tiếp tục nói: "Toàn khoa pháp luật hàng năm mỗi kì đều có một học bổng đặc biệt, là năm ngàn đồng. Tiếp đó có 3 học bổng hạng nhất, là ba ngàn đồng. 20 học bổng hạng nhì, là hai ngàn đồng. 50 học bổng hạng ba, là năm trăm đồng."

"......" Tôi ngây người. Đại học phát học bổng hào phóng đến vậy sao? Lòng tôi chợt dâng lên một tia bất an, cao trung và đại học thật sự có quá nhiều bất đồng. Thời cao trung, tôi không biết thì ra nói thông thạo tiếng Anh có thể một ngày kiếm trên tám trăm. Tôi cũng không biết thì ra đứng hạng xuất sắc ở đại học là có thể lấy được học bổng năm ngàn. Vậy rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ tôi không thể tưởng được? Hôm nay là tiền tài cám dỗ, ngày mai là cái gì? Còn ngày mốt thì sao?

Tôi nghĩ đến Hàn Thiếu Hoa. Có lẽ khi hắn vừa bước vào đại học cũng rất hăng hái muốn một ngày nào đó vinh quy bái tổ, cưới được người mình yêu làm vợ, bên nhau suốt kiếp. Nhưng sau khi hắn trải qua bốn năm đại học đã hoàn toàn thay đổi. Tôi không biết hắn vì sao thay đổi. Nhưng tôi lại sợ hãi tôi cũng sẽ không cưỡng được sức cám dỗ mà sa ngã theo. Nếu tôi thay đổi, Vũ phải làm sao đây?

————————-

Chú thích:

Hi (希) [xī], Vũ (宇) [yǔ], Tích Vũ (惜雨) [xī yǔ]