Chương 5: Bởi vì, tôi nhớ nàng...



Phương Hân đưa giấy khen cho tôi, liếc mắt một cái, cười hỏi:

"Thẩm Hi, hình như mình thấy bạn về nhà lần này cả người hừng hực sức sống lên ha?"

"Sức sống mốc gì? Tôi đã một ngày một đêm không ngủ rồi đấy." Không sửa được thói xấu luôn ở trước mặt người khác nói chuyện thô lỗ.

Đưa mắt nhìn Phương Hân đi khỏi, cầm quyển sách tiếng Anh, theo ra phòng ngủ.

Giảng viên môn tiếng Anh họ Vương, nghe cổ tự giới thiệu, cổ vừa tốt nghiệp tiến sĩ trường sư phạm. Xem tuổi tác của cổ cũng không chênh Vũ bao nhiêu. Mắt tôi chợt đỏ lên. Nhớ Vũ quá. Nàng nhất định cũng đang như thế, mỗi ngày nhìn thấy rất nhiều học trò, hồi tưởng cảnh tượng chúng tôi vui cười đấu khẩu trong lớp. Huống hồ cá tính của Vũ tế nhị hơn tôi, cũng nhạy cảm hơn tôi. Nếu tôi có thể nhìn thấy người không hề dính dáng mà liên tưởng đến nàng, nàng tất nhiên cũng nhớ tôi quay quắt.

Lấy di động ra gửi cho Vũ một tin nhắn:

"Vũ, Hi nhớ em quá. Cuối tuần này Hi về nhé?"

Sau vài giây, Vũ hồi âm:

"Bé con, Hi lại lén nhắn tin trong giờ học, đúng không? Tập trung nghe giảng! Hi, em cũng nhớ Hi......"

"Vậy lát nữa Hi đi mua vé, sau đó "xoạt" một tiếng xuất hiện trước mặt em."

"Đừng về, trên đường bôn ba cực lắm. Vả lại rất lãng phí thời gian, chương trình năm nhất rất căng, Hi vẫn nên đầu tư cho việc học đi."

Tôi còn muốn nhắn tiếp nhưng cô Vương đã gọi tôi đứng lên, dùng tiếng Anh hỏi:

"What"s your favorite english song?"

Tôi biết cô Vương nhất định nhìn thấy tôi thất thần gửi tin nhắn nên muốn nhắc nhở tôi, làm tôi hoàn hồn. Cười cười, đồng dạng dùng tiếng Anh trả lời:

"My favorite english song is ."

"Why? Can you explain why choose this one?" Cô Vương hỏi tiếp.

"Just like the lyric in this song. It let me feel which I can dream my dream, and if I try hard and hard more, maybe oneday my dream will come true." Tôi mỉm cười, vì hồi ấy rời khỏi Vũ, trên tờ giấy thấm đẫm nước mắt, tay đã run run viết lời bài hát này. Tôi từng tưởng tượng có một ngày được ôm Vũ trong lòng, khe khẽ bên tai nàng hát bài hát đó. Đến khi ra đi tuyệt vọng nghĩ đến tương lai u ám, nào liệu được tất cả giữa tôi và Vũ vỏn vẹn chỉ là khởi đầu.

Nếu Vũ chưa từng yêu tôi, nếu tôi chưa từng có dũng khí trở lại gặp nàng, nếu chúng tôi cũng không nguyện vi phạm thế tục mà buông xuống đoạn tình này, vậy giữa chúng tôi có lẽ thật sự đã chấm dứt. Nhưng trên thế giới cố tình không có nhiều chữ "nếu" đến thế, yêu chính là yêu, tôi chỉ cần biết, tôi yêu Vũ, Vũ yêu tôi, vậy là đủ rồi.

"Why don"t you sing 《 The Rose 》for us?" Cô Vương hỏi. Hẳn là cổ nghe được khẩu ngữ khác thường của tôi, cho nên đối với thái độ của tôi cũng dịu đi kha khá, cổ dùng khẩu khí cực kỳ khoái trá nói chuyện với tôi.

"Sorry, I can"t do that. You know, the special song prepare for someone special." Bắn câu trả lời thật nhanh, mang theo một tia ngọt ngào hướng cô Vương giải thích. Tôi nghĩ không có mấy người có thể nghe hiểu, nhưng tôi nói vừa xong liền nghe bàn sau có một nam sinh la lên:

"Á, xong rồi, tôi hết hy vọng rồi. Thì ra Thẩm Hi đã có bạn trai!"

Nghe cậu ta nói như thế, cả lớp cười ồ lên, sau đó cô Vương ra hiệu mọi người im lặng, tiếp tục bài giảng. Mấy phút sau, tôi mới nghĩ thông tại sao với ngữ tốc nhanh như vậy mọi người còn có thể nghe hiểu. Bởi vì cuộc thi đầu vào mọi người đều là những sinh viên có thể nghe hiểu, có thể xem hiểu, có thể viết ra tiếng Anh, chỉ có kỹ năng đàm thoại là hơi khiêm tốn. Lại cười khổ một cái, bạn trai? Vũ? Được rồi! Bạn trai! Tôi cũng lại khó hiểu, lớp này còn có Thẩm Hi thứ hai nào sao? Thích tôi? Vì cái gì chứ?

Hết tiết, lũ sinh viên chen chúc ùa ra cửa. Tìm được một chỗ vắng vẻ, tôi gọi điện cho Vũ:

"Vũ, Hi nhớ em quá à!"

Đầu dây bên kia huyên náo tiếng nô đùa đặc hữu ở sân trường. Qua một lát, tiếng vui cười dần lắng, chắc là Vũ đã đi tới một chỗ tương đối yên tĩnh. Nàng mở miệng trả lời:

"Vừa rồi Hi bị giáo viên bắt bớ tội không tập trung phải không?" Nàng hít sâu, có chút mệt mỏi.

"Á? Sao em biết?" Bất giác ngồi xổm dưới đất, cầm điện thoại cười giễu nàng.

"Hừ...... Sao em không thể biết?"

"Ờ, Hi biết rồi. Em thấy Hi không hồi âm nên đoán được, đúng không?"

"Hi nói thử coi?"

"Ôi, Vũ, cuối tuần này Hi về. Nấu món gì ngon ngon cho Hi ăn nha?"

"Hi, chương trình năm nhất tương đối nhiều, lại khá quan trọng, toàn bộ đều là nền móng căn bản, nếu móng đóng không vững, về sau học rất khó khăn. Hi đừng về thường, nghe không? Nên dùng nhiều tâm tư ở việc học đi!"

"......" Tôi trầm mặc một hồi, bụng dạ không có tư vị, rồi lại nghĩ đến cảm thụ của Vũ. Trong lòng nàng nhất định càng không dễ chịu, bởi vì nàng lo tôi đi tới đi lui sẽ chậm trễ bài vở, rõ ràng nhớ tôi lại còn dằn lòng không cho tôi về. Cười cười bảo: "Được rồi, vậy tạm thời không về. Học trò năm nay không ngoan sao? Nghe giọng em dường như mệt lắm. Vũ, em nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, nếu bị bệnh, Hi ở chỗ này khẳng định sẽ như ngồi trên chông." Tôi càng nói càng nảy sinh lo lắng. Cô nàng kia luôn chiếu cố công việc, chiếu cố học trò, nhưng lại quên mất chiếu cố bản thân.

"Ừ, em biết...... Hi cũng vậy nha......" Giọng Vũ thay đổi rõ rệt, tôi có thể tưởng tượng ra diện mạo nhẹ nhàng nói vào điện thoại cùng vành mắt đỏ hoe của nàng.

Cúp điện thoại, lập tức phi tới nhà ga mua vé đêm ngày thứ sáu. Bởi vì, tôi nhớ nàng, hơn nữa tôi biết nàng cũng nhớ tôi.