Chương 14: Nhưng mà...

Đại học đã vào kỳ nghỉ đông, sinh viên được về nhà sớm. Vũ vẫn phải đi làm, việc nhà do tôi đảm đương, mặc dù làm không tốt cho lắm. Vũ thường bảo, có làm hay không cũng không khác biệt là bao.

Ngày đó ra nhà ga mua vé, tôi biết Vũ nhớ nhà, nếu tôi không cho nàng chút động lực, cho nàng chút dũng khí, tôi nghĩ có lẽ nàng sẽ vẫn dằn vặn với nỗi khổ trong tim.

"Vũ, năm nay em về nhà ăn Tết ha? Về một lần đi, em đã hai năm chưa về rồi?"

"......"

"Nhớ Quân lắm phải không? Nghe lời Hi, về nhà một lần, cũng gần hai năm rồi, cho dù ba mẹ em có bất mãn cái gì, hiện tại hẳn là đã nguôi giận từ lâu!" Thấy nàng vẫn không lên tiếng, tôi lấy vé xe đã mua trước đó đưa cho nàng: "Ngoan, về thăm nhà đi, nếu không sẽ bất công với Quân."

Quê hương nàng ở Hàng Châu, Hàng Châu cách đây không xa lắm, cho nên không có phi cơ tốc hành. Nếu có, tôi nhất định sẽ mua vé cho nàng, bởi vì trái với ngồi xe lửa, ngồi máy bay vừa nhanh vừa khỏe; xe lửa đi mất hai ba tiếng mới đến nơi, máy bay chỉ cần nửa tiếng. Hồi ấy giao thông không tiện lợi như bây giờ, cũng không có tàu cao tốc. Ngồi xe lửa tuy nhức mỏi nhưng không còn cách nào khác. Tôi chỉ có thể mua cho nàng chỗ ghế mềm tương đối thoải mái cạnh cửa sổ.

"......" Nàng không nhận tấm vé, chỉ nhìn tôi chằm chằm, mắt dần dần đỏ hoe: "Hi, còn Hi thì sao?"

"Khờ quá, Hi quanh năm suốt tháng đều có thể nhìn thấy em, nghe được giọng của em. Nhưng người nhà của em ngày ngóng đêm trông chờ đợi em lại không thấy em về. Vũ, Hi biết em nhớ Quân, nhớ nó thì về thăm đi." Tôi dang tay ôm nàng vào lòng. Tôi làm sao không muốn cùng người mình yêu đón năm mới bên nhau, nhưng tôi không thể chỉ đoái hoài đến bản thân, bởi vì tôi biết Vũ nhớ nhà.

Cuối cùng cách đêm 30 hai ngày, tôi giúp Vũ thu dọn hành lý, đưa nàng ra sân ga. Tôi không thích cảnh ly biệt như vầy, nó quá thương cảm, quá thê lương. Dọc đường Vũ luôn nói không cần tiễn, bảo tôi mau về nhà đi.

Tôi rất muốn nói, Vũ ơi, nơi nào có em, nơi đó mới là nhà của Hi, bây giờ nơi Hi trở về không thể gọi là nhà. Ráng nuốt xuống, mắt cay xè, tôi lắc đầu cười, nhấn mạnh muốn đưa nàng đến nhà ga.

Vũ nói không sai, khi ra trường tiến vào xã hội sẽ mất đi rất nhiều, rất nhiều thứ. Tính trẻ con của thời sinh viên có lẽ đã trở thành loại ngây thơ khó nắm bắt.

Ra Bắc Kinh nửa năm, tôi rốt cục đã mở mang cái gì gọi là "thế giới phồn hoa". Mới tới đại học đã chứng kiến những thứ chưa bao giờ xảy ra ở cuộc sống cao trung. Tôi rất sợ cái thế giới thực dụng như thế, nó trần trụi đến nỗi phơi bày góc cạnh cò mồi đổi chác trước mặt tôi.

Vũ, em biết không? Rất nhiều sinh viên vì muốn lấy được học bổng xuất sắc đã không ngại gian lận quay cóp tài liệu chỉ để ngẩng cao đầu hơn những người khác.

Lớp học cũng không vui nhộn như xưa, bởi vì trong đầu mọi người đều rõ, hiện tại cùng trường, sau khi tốt nghiệp sẽ là đối thủ cạnh tranh.

Bắc Kinh là một thành phố chênh lệch giàu nghèo rất lớn. Trong trường, mỗi tối thứ sáu đều có nhiều chiếc xe hơi sang trọng chạy tới dưới ký túc xá đón đi vài nữ sinh làʍ t̠ìиɦ nhân cho ông chủ, tiếp đó sáng sớm thứ hai sẽ lái xe đưa về.

Cách trường không xa có một nơi gọi là "làng chơi", nghe nói khách ghé hầu hết là sinh viên trường Hi. Điều buồn cười là, trước khi nhập học, Hi thậm chí chưa từng nghe tới một thuật ngữ nào tên "làng chơi" như vậy.

Những điều đó đều do Hi ở đại học tận mắt nhìn thấy. Vũ ơi, Hi đột nhiên hoảng sợ trong cái thế giới như thế chúng ta sẽ giữ vững được tình yêu của mình bao lâu? Nếu Hi bị lạc hướng, em có kéo tay Hi, nhẹ nhàng nói bên tai Hi: "Hi, chúng ta cùng đi." hay không? Bây giờ Hi nên làm cái gì đây? Trong thế giới đầy rẫy du͙© vọиɠ này, chúng ta có thể thuần túy như làn nước được bao lâu?

Hi luôn nói trung tâm ngoại ngữ kia gắn nhãn gạt người, nhưng Hi không phải cũng đang đồng lõa hay sao? Nói trắng ra, Hi và bọn họ không khác gì nhau, đều là phường giả nhân giả nghĩa. Nói trắng ra, Hi không phải vì tiền ư? Hi và những nữ sinh đó có khác gì nhau? Chỉ khác họ bán thể xác, còn Hi bán đi lòng trung thực quý giá nhất của mình.

Em nói Hi thay đổi, nói Hi lớn lên một chút. Nhưng Vũ ơi, Hi thật sự rất sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, sợ hãi có một ngày Hi sẽ trầm luân trong thế giới này. Liệu đến lúc đó, Hi có còn ngửi được mùi hương dễ chịu thoang thoảng trên người em không?

Em cũng từng trải qua tất cả phải không? Cho nên em mới có cách cư xử tương quan lãnh đạm như thế? Tại sao trên người em không vương lại chút mùi trần tục tầm thường nào? Câu nói "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" chính là để miêu tả về em?

Có một sinh viên bị thầy giám thị phát hiện hành vi gian lận. Bị kỷ luật, hắn liền dẫn theo đám côn đồ đánh hội đồng người thầy đó. Sau này nghe nói, gã sinh viên nọ là con trai của một cán bộ cấp cao, vụ việc kể như chìm vào quên lãng. Vũ ơi, em nói kẻ như vậy tại sao vẫn còn tiếp tục tồn tại?

Có một nữ sinh mang thai từ sân thượng của ký túc xá nhảy xuống, tuy không mất mạng, nhưng không bao giờ có thể sinh con được nữa. Nhà trường cũng chỉ yêu cầu mọi người giữ yên lặng mà không có hành động nào khác. Còn tụi sinh viên như Hi? Ngày hôm sau rời giường đi học đã lạnh lùng đạp lên vết máu loang lổ ra khỏi ký túc xá. Vũ ơi, em nói người trưởng thành phải chăng sẽ trở nên thờ ơ vô cảm như thế?

Buổi sáng nhìn thấy rất nhiều sinh viên khoác chăn từ cổng trường bước vào. Hi vừa thức dậy, còn bọn họ lại mới từ quán net bao đêm trở về, chuẩn bị bù lại giấc ngủ. Mang theo chăn là vì chơi một đêm sẽ buồn ngủ, có chăn tiện thể dựa vào ghế chợp mắt chốc lát, tỉnh dậy tiếp tục chơi. Vũ ơi, đó là lý do em luôn ngàn dặn vạn dò Hi, muốn Hi chăm chỉ đọc sách, dùng nhiều tâm tư vào việc học đúng không?

Vũ ơi, đó là lý do khi em nhìn thấy bốn ngàn đồng trong tài khoản của Hi, em không cao hứng như Hi dự đoán, mà là không kiềm nổi cơn giận, đơn giản chỉ vì em lo Hi sẽ lung lạc trong thế giới phồn hoa này đúng không?

Lần đó Hi điện thoại nói với em: "Có lẽ chúng ta có thể lý giải sự chín chắn thành sự bàng quan. Càng lớn tính trẻ con, sự đồng cảm, lòng nhiệt tình, thậm chí lương tri trắng đen chính nghĩa sẽ càng rời xa chúng ta." Những lời này, không phải Hi thuận miệng nói, mà là sau khi Hi cảm nhận được sự thật tàn khốc, dồn nén lâu ngày rồi giãi bày nhẹ nhõm. Có lẽ sự thật tàn khốc theo lời Hi chỉ là phần nổi của tảng băng trôi mà thôi.

Đưa Vũ lên xe lửa, một mình trở về. Trên chiếc xe buýt chạy chầm chậm, tôi đã khóc. Ngồi bệt xuống sàn, bưng mặt càng khóc càng lớn. Tôi không biết tôi đang khóc vì cái gì? Có cái gì đáng để tôi khóc tới thê thảm như vậy? Vũ chỉ xa tôi mấy ngày ngắn ngủi, tôi biết nàng cuối cùng sẽ trở lại bên tôi. Thế tôi khóc vì cái gì chứ? Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của người ngoài, tôi chỉ biết khóc càn rỡ, tôi nghĩ tôi khóc là vì tính trẻ con ngây thơ chất phác của tôi sẽ không bao giờ quay về được nữa......