Ngồi bên cạnh Ngô Cẩn Ngôn, thiết bị liên lạc toàn bộ đều đã tháo xuống. Hai tay đồng dạng cũng bị trói chặt. Nhĩ Tình dường như có thể cảm nhận được mùi máu nồng nặc toát ra từ con người thanh lãnh kia.
Ngô Cẩn Ngôn buổi chiều đã hỏi mượn chìa khóa xe của Tần lão gia tử. Cho nên hiện tại không kể đã gần hai giờ sáng, cô vẫn thẳng đường lái một mạch tới chân đồi cách trung tâm thành phố không xa.
Đem Nhĩ Tình bước vào ngôi nhà vắng. Lại thuần thục mở cửa hầm, Ngô Cẩn Ngôn thản nhiên nói: "Đi xuống."
Nhĩ Tình khó hiểu nhìn Ngô Cẩn Ngôn, song nàng biết rõ tình huống bất lợi trước mặt. Cho nên không thể không thỏa hiệp.
***
Dưới hầm, trong gian phòng đơn sơ trống trải, chỉ có ánh đèn màu cam chói mắt. Và trên bức tường sơn trắng tựa như mặt gương bóng loáng, phản chiếu hình ảnh của hai người đàn ông áo đen đang bị trói trên hai cây thập tự giá.
Bọn họ mặt mày rớm máu, khí sắc tiều tụy, quần áo trên người có không ít lỗ hổng rách nát. Xung quanh điểm rách trên quần áo là những vết máu loang lổ, mặc dù đã khô, song vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bi thảm lúc đó của họ.
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn mở cửa bước vào, đôi mắt của bọn họ lập tức mở to.
"Ra tay nặng như vậy?" Ngô Cẩn Ngôn hướng một nam một nữ đang bịt mặt, hỏi.
"Lão đại, ngươi không cho bọn chúng chết, đương nhiên ta và tiểu Khải sẽ không để chúng chết rồi." Tô Thanh mở miệng. "Hiện tại người giao lại cho ngươi. Chúng ta trở về đây, còn nữa, ngươi nợ mọi người một lời giải thích."
"Cảm ơn." Ngô Cẩn Ngôn thành thật nói.
"Aiya, chúng ta nhận không nổi những lời này của ngươi. Tùy ý xử lý đi, chúng ta về đây."
"Không tiễn." Ngô Cẩn Ngôn phất tay, sau đó hướng Nhĩ Tình vẫn còn đang ngẩn người, thuận miệng nói. "Quen chứ?"
Nhĩ Tình và hai người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc chỉ chọn cách im lặng.
"Sao? Không muốn thừa nhận?" Ngô Cẩn Ngôn thu toàn bộ biểu cảm phong phú của đám người trước mặt vào mắt, sau đó thản nhiên hỏi.
"Cô đến tột cùng muốn làm gì?" Nhĩ Tình ngăn không được hỏi vặn lại.
"Tôi muốn làm gì? Chẳng phải câu trả lời quá rõ ràng rồi sao?" Ngón tay vuốt qua cạnh bàn, trên bàn bày đủ loại dao với kích thước khác nhau. "Tôi muốn chân tướng."
"Ngô Cẩn Ngôn… cô… cô là đặc công… Cô không thể lạm sát người vô tội." Nhĩ Tình đương nhiên đã phát hiện ra 'bộ sưu tập' đồ vật sắc nhọn mà Ngô Cẩn Ngôn bày sẵn. Nàng cũng biết dùng vật sắc nhọn làm vũ khí chính là thế mạnh lớn nhất của Ngô Cẩn Ngôn.
"Cô có biết một năm, tôi tiếp nhận bao nhiêu nhiệm vụ, gϊếŧ bao nhiêu người không?" Ngô Cẩn Ngôn tà tà cười, thuận tiện nhấc con dao dài chừng 15cm lên. "Nói chúng tôi là đặc công, nhưng kì thực… chẳng khác với sát thủ là bao."
"Nửa đêm, chúng tôi đột nhập vào một lâu đài, hay một khu biệt thự của ông trùm nào đấy, sau đó ám sát toàn bộ cận vệ của ông ta. Cuối cùng đem ông ta bắt sống giao về cho chính phủ. Ân… cũng có khi… chúng tôi trực tiếp gϊếŧ luôn…"
"Tôi biết một trong số những người mà chúng tôi gϊếŧ không cam tâm tình nguyện. Nhưng là… chết thì vẫn phải chết mà thôi."
Nhĩ Tình chưa bao giờ nghe Ngô Cẩn Ngôn nói nhiều như hôm nay. Càng chưa bao giờ thấy vẻ lãnh khốc của cô như hôm nay.
"Nhĩ Tình, tôi cho cô và hai người này một cơ hội. Ba người chỉ cần nói ai là kẻ đứng sau, tôi lập tức giữ lời thả ba người đi." Ngô Cẩn Ngôn liếc qua một lượt. "Nếu như vẫn còn cứng miệng, tôi dám cá mình sẽ khiến các người sống không bằng chết."
Đáp lại Ngô Cẩn Ngôn chỉ là sự yên lặng.
"Hảo, vậy chúng ta bắt đầu thôi." Ngô Cẩn Ngôn tà tà cười. "Bắt đầu từ đàn ông trước nhé."
Chọn một con dao gọt hoa quả, sau đó lăm lăm cầm trên tay, Ngô Cẩn Ngôn hai mắt đảo qua đảo lại trên người của hai kẻ đồ đen. Cô bây giờ giống như một tên đồ tể đang đứng trong trai chăn nuôi gia súc, do dự xem rốt cuộc mình sẽ thịt con lợn nào trước.
Nhưng, ánh mắt như vậy nhìn lên người của hai tên mặc đồ đen, thì sẽ làm cho bọn chúng cảm thấy như bị lăng nhục, điều này làm cho cả hai đều vô cùng căm hận.
Phải biết rằng, lòng tự tôn của sát thủ là vô cùng cao.
Cho dù là những sát thủ bị bắt, thì chúng vẫn là những kẻ gϊếŧ người…
"Gϊếŧ tao đi." Tên mặt sẹo khó chịu nói.
Hắn ta vừa dứt lời, trong miệng lập tức phun ra một búng máu ứ đọng màu đỏ thẫm.
Nguyên lai, Ngô Cẩn Ngôn không hề nể nang mà thụi thật mạnh vào bụng hắn…
"Không cần phải vội, sớm muộn gì yêu cầu của anh cũng được đáp ứng." Ngô Cẩn Ngôn cười đáp. "Nhưng trước khi chết, anh vẫn phải trả lời câu hỏi của tôi. Nếu vẫn cứng miệng không trả lời, chúng ta vẫn có thể tiếp tục."
"Gϊếŧ tao đi… gϊếŧ chết tao đi." Tên mặt sẹo cố gắng giãy dụa, khiến chiếc xích sắt ở chân và tay kêu lên liên hồi.
Ngô Cẩn Ngôn lại cho hắn một quyền thật mạnh vào bụng, khiến thân thể hắn giờ đây biến thành một đường cong.
"Là ai đã sai bảo các anh?" Ngô Cẩn Ngôn hỏi. "Chỉ cần trả lời câu hỏi này của tôi, tôi sẽ cho các anh được thoải mái ngay lập tức".
Phụt…Tên áo đen còn lại nhổ luôn một bãi nước bọt lên người Ngô Cẩn Ngôn.
Nước bọt màu đỏ thẫm, còn lẫn trong đó không biết bao nhiêu là máu loãng,
Ngô Cẩn Ngôn cũng không thèm để tâm đến chuyện đó, cứ như chưa hề nhìn thấy vậy, tiếp tục cười nói: "Tôi không bao giờ làm những việc ngu ngốc như thế này. Anh đã bao giờ thấy một sát thủ dùng nước bọt mà có thể đánh bại được đối thủ của mình chưa?"
Ngô Cẩn Ngôn tay cầm con dao bước tới trước mặt tên đầu trọc, dùng dao đưa vài đường nhẹ nhàng lên mặt hắn.
Vừa mới đυ.ng vào, mặt hắn đã xuất hiện một vệt nứt màu đỏ tươi…
Vết nứt đó nhỏ và mỏng như một sợi chỉ vậy, thuận theo đường trượt của mũi dao trên tay Ngô Cẩn Ngôn, vết nứt ngày càng to, ngày càng sâu, cuối cùng thì nhìn nó giống như một thác nước màu đỏ, phun trào máu tươi ra bên ngoài.
"Chỉ có dao mới làm bị thương được đối phương." Ngô Cẩn Ngôn nhìn vào kiệt tác của mình, giọng nói không giấu nổi thích thú.
Không thể không nói rằng, vào thời khắc này, Ngô Cẩn Ngôn có phần không được bình thường cho lắm…
Bởi vì cô không khác gì mấy tên sát nhân cuồng bạo và biếи ŧɦái trong những bộ phim kinh dị là mấy…
Cũng may đây là mật thất. Cho nên Ngô Cẩn Ngôn có thể khiến bọn chúng không thể sống sót mà ra khỏi đây, và chẳng ai biết việc xảy ra ngày hôm nay cả.
"Hahaha… mày, mày nghĩ là như vậy là có thể làm cho bọn tao phải khuất phục hay sao? Hahaha… thật là xem thường chúng tao quá đấy." Tên đầu trọc cười như điên nói. "Chúng tao còn việc gì mà chưa từng trải qua cơ chứ?"
Ngô Cẩn Ngôn gật gật đầu, tỏ vẻ tán đồng lời nói của bọn chúng: "Tôi biết các anh đều là tinh anh, đều là những người thà chết chứ không chịu khuất phục, bị đánh đập thế nào cũng không cầu xin. Đánh vài quyền, vạch nhẹ vài cái mà làm cho các anh chịu thua thì quả là xem thường các anh quá."
"Thế nhưng, anh biết không?" Ngô Cẩn Ngôn nói đến đây, tay cầm dao lại vạch một đường trên vết sẹo của tên mặt sẹo.
Ngô Cẩn Ngôn men theo vết sẹo dài trên mặt hắn ta, từng tí từng tí một mở ra một đường trong vết sẹo đã có từ bao năm nay.
Rạch nát cả vết sẹo, rạch nát cả da thịt, rạch nát cả mạch máu, và rạch nát cả khuôn mặt của tên mặt sẹo. Máu tươi phun ra như suối, da thịt bong tróc khắp nơi.
Màu da đen được kéo ra hai bên, hé ra một lỗ hổng khá lớn, lộ rõ từng thớ thịt đỏ chót còn đang rung lên từng hồi.
Đúng vậy, da thịt bong tróc nát bấy chính là nói cảnh tượng như thế này ở trước mắt.
Vi vết sẹo đó dài đến ấn đường, nên dĩ nhiên là máu sẽ chảy vào mắt hắn ta…
Giờ đây, lông mày của hắn đã được nhuốm đỏ, mắt đỏ, mũi đỏ, đến miệng cũng trở nên đỏ chót. Một khuôn mặt muốn được đanh ác thế nào thi có đanh ác thế đó, muốn được kinh dị thế nào thì có kinh dị thế đó…
Không ai trên đời này lại không yêu cái đẹp cả.
"Khốn nạn… khốn nạn… nếu hôm nay mày dám không gϊếŧ chết tao, thì tao nhất định sẽ làm cho mày sống không bằng chết." Tên mặt sẹo nhắm nghiền mắt lại, rống lên chửi mắng.
"Anh nghĩ nhiều quá rồi."
Ngô Cẩn Ngôn rút một chiếc khăn tay ra lau đi những vệt máu còn dính lại trên lưỡi dao, nói: "Tôi đâu có nói là không gϊếŧ anh đâu."
Ngô Cẩn Ngôn vô cùng hài lòng với hai huyết đồ mà bản thân tự tay vẽ lên, cô nhìn kỹ thưởng thức một hồi rồi nói: "Tôi biết hai người các anh đều rất có cốt khí, nhưng tôi lại không có cách nào để xác định xem trong hai người ai mới là người có cốt khí hơn. Thế này đi, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ nhé. Nếu hai người không lên tiếng chối từ thì coi như là đồng ý gia nhập trò chơi. Ok?"
Ngô Cẩn Ngôn thấy hai người bọn họ đều im lặng không trả lời thì tiếp tục nói: "Được rồi. Xem ra các anh cũng đều muốn chơi phải không? Quy tắc trò chơi là thế này, tôi là chủ khảo, và cũng là trọng tài, tôi dùng mọi thủ đoạn để ngược đãi các anh. Ai không kiên trì được thì hãy trả lời tôi một câu hỏi, sau đó tôi sẽ giúp các anh trở nên thoải mái hơn. Nếu hai người ai cũng kiên trì đến cùng thì trò chơi này cũng sẽ được tiếp tục mãi…" Ngô Cẩn Ngôn lấy chiếc di động ra xem thời gian, nói: "Trước bảy giờ sáng ngày hôm nay. Tôi chẳng có việc gì quan trọng cả. Cho nên chúng ta có khoảng vài tiếng để chơi."
Đoạn, Ngô Cẩn Ngôn nhìn về phía Nhĩ Tình đang bị buộc chặt trên ghế, sát khí trên người càng lúc càng tăng.
"Tôi muốn nhìn xem, đến tột cùng… là ai tàn nhẫn hơn ai?"