- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bào Hao Chi Tinh
- Chương 3.1
Bào Hao Chi Tinh
Chương 3.1
Một giờ sau, cuối cùng họ cũng tới biệt thự của Tống Thiếu Cường.
Biệt thự ở ngoại thành Los Angeles, diện tích rất lớn, bên ngoài có vẻ giống một khu nghỉ dưỡng, thiết bị bên trong cũng rất thoải mái, trang trí tuyệt đối không kém khách sạn lớn năm sao, nhưng Phùng Nhiễm Nhiễm vẫn cảm thấy tương đối bài xích nơi này.
Từ khi bước chân vào đây cô liền có một cảm giác quỷ dị, nơi có vẻ sạch sẽ cao cấp này đâu đâu cũng tràn ngập không khí xơ xác tiêu điều, nhưng cô lại không tiện nói với bất kỳ ai, chỉ có thể cố nén nội tâm khủng hoảng, dùng trầm mặc để che giấu bất an.
“Phòng của Phùng tiểu thư ở lầu hai, tôi xếp phòng của Phi Na và Bào Hao ở hai bên, cũng tiện trông nom.” Tống Thiếu Cường dẫn mọi người lên lầu hai.
Thạch Dật mở cửa phòng Phùng Nhiễm Nhiễm, vào trong cẩn thận kiểm tra, Kim Phi Na nhìn không khỏi buồn cười, thuận miệng chế nhạo: “Sao phải cẩn thận để ý như vậy? Ở đây Phùng tiểu thư tuyệt đối an toàn.”
Thạch Dật lành lạnh liếc cô ta một cái, không cho là đúng nói: “Cẩn thận một chút vẫn hơn.”
“Quả nhiên là một vệ sĩ chuyên nghiệp, không hề qua loa.” Tống Thiếu Cường ngoài cười nhưng trong không cười nói, trong mắt lại lóe lên suy nghĩ phức tạp nào đó.
“ Bào Hao chỉ không mong có sai sót gì…” Lý Thành Phu nói thay Thạch Dật.
“Tôi hiểu.” Tống Thiếu Cường lập tức nói: “Như vậy rất tốt, người cẩn thận nhân có vẻ đáng tin cậy.”
“Ý ông chủ là tôi không đáng tin cậy?” Kim Phi Na cười duyên một tiếng.
“Ôi, Phi Na, tôi nào có ý đó…” Tống Thiếu Cường vội nói.
Kim Phi Na liếc hắn một cái, cười nói: “Phải không?”
“Trong giới vệ sĩ, ai chưa từng nghe về Kim Dạ Xoa chứ? Tôi tin vào năng lực của cô.”
Lý Thành Phu kinh ngạc nói: “Mỹ nhân như cô sao có thể liên quan tới hai chữ Dạ Xoa chứ.”
Kim Phi Na nâng cằm, mặt cười xán lạn lại ẩn nét bén nhọn. “Nói không chừng qua vài ngày nữa, ông thấy được bản tính của tôi sẽ phải sửa miệng đó, tiến sĩ Lý.” Lý Thành Phu ngẩn ngơ, mỹ nữ này xem ra cũng không phải đèn cạn dầu!
Lúc này Thạch Dật đã kiểm tra phòng xong, gật gật đầu với Lý Thành Phu, “Được rồi, mời Phùng tiểu thư vào!”
Lý Thành Phu đẩy Phùng Nhiễm Nhiễm, nói: “Nhiễm Nhiễm, vào thôi!” nhưng Phùng Nhiễm Nhiễm tựa như một chiếc đinh đóng chặt ở cửa, dù sao cũng không vào trong.
“ Nhiễm Nhiễm?” Lý Thành Phu nhíu mày gọi khẽ.
“Cháu không thích nơi này…” Phùng Nhiễm Nhiễm cúi đầu thật thấp, hai tay nắm chặt.
“Nhiễm Nhiễm, đừng náo loạn nữa, đã tới đây rồi, nghe lời chút đi…” Lý Thành Phu nghiêm chỉnh giáo huấn.
“Cháu không thích họ…” Hơi thở của cô dồn dập hơn.
Mặt Tống Thiếu Cường có chút khó chịu, hắn liếc Kim Phi Na, Kim Phi Na hiểu ý, đi tới bên người Phùng Nhiễm Nhiễm, ôm vai cô khuyên nhủ như một người chị gái: “Nhiễm Nhiễm à, em thả lỏng đi! Ở đây, tất cả bọn chị đều sẽ trông nom em thật tốt, đừng sợ!”
Vai Phùng Nhiễm Nhiễm cứng đờ, rất không nể mặt tránh khỏi tay cô ta, kêu lên: “Đừng chạm vào tôi!” Lửa giận lóe lên trong mắt Kim Phi Na, nhưng cô ta nhanh chóng nhịn xuống.
“Nhiễm Nhiễm!” Lý Thành Phu lại khiển trách.
“Cháu không muốn ở lại… Tiến sĩ… Cháu muốn về Bắc Kinh… Cháu muốn về…” Cô lắc đầu, nôn nóng cầm tay Lý Thành Phu cầu xin.
“Nhiễm Nhiễm, nhẫn nại vài ngày đi! Chỉ cần hai tuần, chờ hội nghị y học hằng năm kết thúc cháu có thể trở về…” Lý Thành Phu trấn an.
“Không về được! Có thể sẽ không về được nữa!” Phùng Nhiễm Nhiễm kích động kêu.
Trực giác nói với cô, đây là một nhà giam, vào dễ ra khó…
Tống Thiếu Cường ngẩn ra, trao đổi ánh mắt với Kim Phi Na, mày cau càng chặt.
“Cháu đang nói bậy bạ gì đó? Chúng ta chỉ ở mười bốn ngày, hiểu không? Chỉ mười bốn ngày thôi.” Lý Thành Phu cả giận nói.
“Không muốn! Một ngày cũng không muốn! Cháu muốn về, lập tức trở về…” Cô liều mình lắc đầu hô to.
“Nhiễm Nhiễm!” Lý Thành Phu quá mệt khi phải ứng phó với cảm xúc của cô.
“Các người muốn biết trong não tôi có gì đến thế sao?” Cô đột nhiên hét lên với mọi người. “Vậy vì sao không dứt khoát tháo nó xuống? Tôi không muốn làm con rối của các người nữa! Tôi muốn về nhà! Để tôi về nhà!”
“Cháu không được đi đâu hết, Nhiễm Nhiễm, cháu biết rõ mẹ cháu đã sớm giao cháu cho ta, giờ cháu thuộc về trung tâm nghiên cứu của ta, hết thảy phải nghe theo sắp xếp của ta.” Lý Thành Phu không thể không nói rõ ràng.
Cô ngây ngẩn cả người.
Cô… thuộc về trung tâm nghiên cứu? Ý là… Cô không được đối xử như một con người, mà chỉ là đồ vật?
Chỉ là một vật thí nghiệm?
Thạch Dật vẫn không mở miệng, hắn nhìn vẻ mặt tổn thương của cô, đột nhiên cảm thấy không đành lòng, hoàn cảnh của cô quá giống hắn năm xưa.
“Không… Không cần… Tôi không nghe theo sắp xếp của ai hết… Tôi không cần!” Sự phẫn nộ chợt bùng nổ, cô điên cuồng hét lên muốn xông ra ngoài.
Kim Phi Na đưa tay cản trở, nhưng Thạch Dật hành động nhanh hơn, hắn tiến lên một bước, bàn tay to vung lên, dùng lực nhẹ nhất bổ vào gáy cô.
“A!” Lý Thành Phu kêu lên kinh hãi.
Mắt cô tối sầm, thân thể mềm oặt rồi ngã xuống, Thạch Dật thừa thế ôm lấy cô, trong chốc lát, không hiểu sao tim hắn hơi co rút, chỉ vì giờ hắn mới phát hiện, so với tưởng tượng của hắn cô còn nhỏ bé hơn nhiều, phảng phất dù không dùng sức vẫn có thể bóp nát cô, cú bổ nhẹ này, có lẽ với cô vẫn là quá nặng.
Tất cả mọi người đều khϊếp sợ trước tốc độ ra tay của hắn, vừa rồi Kim Phi Na đã rất nhanh, so với cô hắn còn nhanh hơn nữa.
“Tiến sĩ, Phùng tiểu thư quá mệt mỏi, tinh thần không ổn, hãy để cô ấy nghỉ ngơi một chút, đừng kí©h thí©ɧ cô ấy.” Hắn nói với Lý Thành Phu.
Lý Thành Phu thở dài, gật gật đầu. “Cũng đúng, tôi đã nặng lời rồi.”
Thạch Dật ôm Phùng Nhiễm Nhiễm vào trong phòng, đặt cô nằm thẳng trên giường, cũng nhẹ nhàng đắp chăn cho cô, sau khi bật đèn ngủ, mới ra khỏi phòng.
Động tác tỉ mỉ của hắn làm Kim Phi Na nhướn mày.
“Tốt rồi, không sao, vậy hãy để Phùng tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt, hội nghị y học hằng năm tuần sau bắt đầu, tiến hành ba ngày liên tục, sau đó cha tôi còn muốn gặp cô ấy, hy vọng đến lúc đó Phùng tiểu thư có thể toàn lực phối hợp.” Tống Thiếu Cường rốt cục thở phào một hơi.
“Tôi đã hiểu.” Lý Thành Phu áy náy đáp.
“Vậy các vị nghỉ ngơi trước đi!” Tống Thiếu Cường sai người đưa họ đến phòng riêng của mỗi người.
Thạch Dật nhấc hành lý của mình lên, đang định về phòng mình, Kim Phi Na lại chặn đường hắn, đùa cợt hỏi: “Sao, giờ anh đổi khẩu vị rồi? Bắt đầu thích loại con gái ngây thơ như Phùng Nhiễm Nhiễm sao?”
“Cô đang nói bậy bạ gì đó?” Thạch Dật lạnh mặt trừng cô.
“Lần đầu tiên em thấy anh đối tốt với phái nữ đến vậy đó, trước kia dù anh và em làm việc cùng nhau, cũng không săn sóc như thế đâu.” Kim Phi Na thấy thú vị nhìn hắn.
Không biết sao lại thế này, lần này gặp lại hắn, cảm giác hắn tựa hồ càng hấp dẫn hơn…
“Phùng Nhiễm Nhiễm là đối tượng bảo vệ của tôi, không như người thường.” Hắn lạnh lùng nói.
“Có gì không giống? Chẳng phải đều là phụ nữ sao.” Cô cười châm chọc.
Hắn lười nhiều lời với cô ta, tránh khỏi cô ta, đi về phía phòng ngủ.
Kim Phi Na dõi theo bóng dáng hắn, khi hắn mở cửa phòng đột nhiên gọi lại.
“Bào Hao, ăn cỏ non chẳng phải quá vô vị sao? Nếu anh thấy tịch mịch có thể tới tìm em…”
Hắn quay đầu nhìn cô, gương mặt lạnh lùng tới cực điểm.
“Tôi không biết cô bắt đầu kiêm thêm công việc gọi là tới đó, Kim Phi Na.” Nói xong, hắn cười lạnh bình tĩnh bước vào phòng, lưu lại Kim Phi Na mặt đầy vẻ ngạc nhiên và giận dữ đứng đó.
☆☆☆ Đó là gì?
Phùng Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt, rất muốn nhìn rõ thêm một chút, nhưng hình ảnh kia thật sự rất mơ hồ, hơn nữa rời rạc từng đoạn ngắn, cô chỉ loáng thoáng thấy một ít hình dáng…
Có người luôn giãy dụa kêu gào ở đó, mà mỗi khi người đó kêu càng thảm thiết, trong đầu cô sẽ xuất hiện một chuỗi những con số kỳ lạ, tựa như độ lớn của con số này liên quan chặt chẽ với sự đau đớn của người kia…
Hắn rốt cuộc là ai?
Hình ảnh đó lại là gì?
Từ sau khi cô đổi một phần bộ não, những hình ảnh kiểu này không ngừng xuất hiện, nhưng cô hoàn toàn không hiểu chúng có ý nghĩa gì, cũng không muốn tìm hiểu, vì những tin tức này tràn ngập trong đầu cô, vừa nhiều vừa hỗn loạn, cô căn bản không lần được đầu mối.
Nhưng lần này…
Hình ảnh hiện lên trong đầu cô lần này lại khiến cô tò mò.
Người kêu khóc trong đầu cô, không hiểu sao đã tác động đến tim cô, cô cứ cảm thấy hình như mình biết người đó…
“Sao cô lại ngẩn ra vậy?” Giọng nói trầm thấp của Thạch Dật đưa cô từ thế giới trầm mặc trở về.
Mở mắt ra, cô thấy hắn đang đứng ngược sáng, chỉ thấy hình dáng, hoàn toàn không rõ vẻ mặt.
Tình cảnh này… Rất giống những đường nét vừa xuất hiện trong đầu cô…
“Phùng tiểu thư?” Thạch Dật thấy vẻ mặt hoang mang của cô, gọi lần nữa.
“A…” Cô nháy mắt mấy cái, cúi đầu. “Gọi tôi là Nhiễm Nhiễm đi! Tôi không quen người khác gọi mình là Phùng tiểu thư.”
“Được! Miễn là cô thấy vui.” Thạch Dật đưa cô một hộp đồ uống.
Vì bất an, Phùng Nhiễm Nhiễm nhốt mình trong phòng ba ngày, ngay cả ăn cơm cũng không ra ngoài, để giúp cô sớm thích ứng hoàn cảnh, sáng sớm nay Lý Thành Phu đã kêu hắn đưa cô đi dạo ở vùng phụ cận nội thành. Hắn biết cô thích hoa cỏ, vì thế đưa cô đi chơi công viên, để bóng mát và màu xanh giúp cô thả lỏng tâm trạng.
Quả nhiên, sau khi ra khỏi ngôi nhà Phùng Nhiễm Nhiễm không còn quá đề phòng mọi thứ, gió nhẹ thanh mát, ánh dương rực rỡ, hoa cỏ tươi tắn… Cô đắm chìm trong cảnh vật thiên nhiên, cả người có vẻ có tinh thần hơn hẳn.
Cầm đồ uống Thạch Dật mua đến, Phùng Nhiễm Nhiễm im lặng nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Người ở đây có vẻ đều rất tự do, rất thanh nhàn…”
“Người tới công viên tản bộ ai mà chẳng thanh nhàn?” Thạch Dật ngồi xuống bên cạnh cô.
“Có chứ, anh là ngoại lệ.” Cô liếc một bên mặt cương lãnh của hắn.
Hắn đại khái là người không ăn nhập với cả cái công viên này nhất.
Toàn thân đồ đen không hề hợp với đầu mùa hạ, mắt một mí hẹp dài chỉ người phương Đông mới có, cùng tóc húi cua gọn gàng chỉ thấy trong phim hắc bang Nhật Bản…
Cao lớn, cường tráng, trầm tĩnh…
Thật sự, trong cảnh sắc xinh đẹp tại đây, hắn là bóng đen đột ngột nhất.
“Vậy sao? Rõ như vậy à?” Hắn nhíu mày.
“Đúng. Anh trông như đang ở chiến trường vậy…” Do tâm trạng tốt, hiếm có dịp cô trêu chọc hắn.
“Hả?” Hắn mỉm cười trước so sánh của cô.
Theo cô vài ngày, hắn phát hiện tuy cô có vẻ sợ người lạ, nhu nhược lại ít lời, nhưng cũng đanh đá ngầm ra trò, hơn nữa mồm miệng sắc bén, không nói thì thôi, nói câu nào một châm thấy máu câu đó…
Chậc, tính tình này sao lại có vài phần tương tự tiểu tử Diêu Quang thế nhỉ.
Hắn cười than trong lòng.
Cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn lén nét cười của hắn, hắn vừa vặn quay đầu, bốn mắt chạm nhau, cô bối rối cúi gằm mặt, tim lại không tự chủ được đập dồn dập.
Lại tới nữa! Loại cảm giác kỳ diệu này luôn xuất hiện trở lại, hơn nữa, chỉ khi ở chung với Thạch Dật mới có thể xuất hiện…
Thạch Dật không hiểu lắm phản ứng của cô, ngẩn người, hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cô lắc đầu, cắn ống hút, để gió chậm rãi làm nguội cơn nóng trên đôi má.
Thạch Dật thấy cô không muốn nói chuyện, cũng không làm phiền cô, lẳng lặng ngồi cùng cô trên ghế, thưởng thức màu xanh tươi mát và tiếng chim líu lo.
Ánh mặt trời xuyên qua lá cây, chiếu lên người họ, ấm áp, thư thái, giờ phút này, đẹp đến mức làm tim Phùng Nhiễm Nhiễm đập nhanh, cô bỗng nhiên có cảm giác, rất muốn được ngồi cùng hắn trên băng ghế này mãi mãi, đến hết cuộc đời…
Nhưng thời khắc yên tĩnh chẳng được bao lâu, đã bị Kim Phi Na cắt ngang.
“A! Hóa ra hai người ở đây! Làm tôi tìm mãi…” Kim Phi Na một thân đồ jeans gọn gàng mê người đi tới từ phía sau.
Tâm trạng khó lắm mới tốt lên lập tức biến mất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập sự ấm ức.
“Bào Hao, sao anh không báo em một tiếng đã đưa Nhiễm Nhiễm đi? Chẳng lẽ anh quên em cũng là vệ sĩ của cô ấy sao?” Kim Phi Na đi tới bên Thạch Dật, hai tay chống eo, trách.
“Chẳng qua chỉ đưa Nhiễm Nhiễm đi dạo công viên chút thôi, tôi nghĩ chỉ một người bảo vệ là đủ rồi.” Không biết vì sao, Thạch Dật cũng thấy hơi mất hứng.
“Sao lại nói thế, anh làm vậy Tống tiên sinh sẽ cho là em lười biếng đấy!” Kim Phi Na trừng hắn một cái.
Hừ! Mới một ngày đã đổi giọng gọi “Nhiễm Nhiễm” rồi đấy? Tiến triển thần tốc quá nhỉ!
Cô ghen tị thầm nghĩ.
“Vậy sao? Tôi nghĩ, hắn không yên tâm tôi và Nhiễm Nhiễm đơn độc hành động, mới phái cô tới đúng không?” Thạch Dật đứng lên, cười lạnh nói.
“Anh nói gì vậy chứ? Tống tiên sinh sợ Nhiễm Nhiễm gặp nguy hiểm bên ngoài, anh cũng biết, việc cô ấy tới Los Angeles hẳn đã bị lộ, trời mới biết những kẻ mơ ước cô ấy có ẩn nấp gần đây không…” Kim Phi Na nói.
“Dù bị người dòm ngó, tôi cũng ứng phó được.” Thạch Dật tự phụ nói.
“Anh tự tin vậy sao?”
“Phải.”
“Tự tin quá mức rất dễ xảy ra sai lầm, Bào Hao.” Cô trào phúng: “Như nhiệm vụ năm ngoái của anh chẳng hạn…”
Thạch Dật không muốn cô ta nhắc tới chuyện cũ trước mặt Phùng Nhiễm Nhiễm, mặt khó chịu quát: “Đủ rồi, Kim Phi Na!”
“Sao? Không muốn để cô ấy nghe thấy sao?” Kim Phi Na nhìn Phùng Nhiễm Nhiễm ngồi trên băng ghế, không hề hé răng nãy giờ, cố ý hỏi.
“Hiện tại nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cô ấy, không phải tán gẫu chuyện cũ với cô, xin hãy nhớ kỹ điểm này.” Hắn trách mắng gay gắt.
“Em lại cho rằng Nhiễm Nhiễm rất muốn biết chuyện trước kia của anh đấy, phải không Nhiễm Nhiễm?” Kim Phi Na cố ý ngồi cạnh Phùng Nhiễm Nhiễm, nhiệt tình hỏi.
Phùng Nhiễm Nhiễm không trả lời, chỉ nhíu mày, nhanh chóng đứng lên, như đang tránh khỏi vật gì đáng ghét.
“Nhiễm Nhiễm!” Thạch Dật lập tức theo sau.
Con nhỏ thối tha! Năm lần bảy lượt không nể mặt cô, thật sự cho rằng mình chỉ dám nén giận thôi sao?
Hừ! Món nợ này sẽ được tính sổ nhanh thôi.
Kim Phi Na trợn mắt nhìn bóng lưng Phùng Nhiễm Nhiễm, vừa chửi thầm vừa đuổi theo.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bào Hao Chi Tinh
- Chương 3.1