Trải qua ba ngày tiêu dao ở Bắc Kinh, Thạch Dật và Phùng Nhiễm Nhiễm bên nhau mỗi ngày, ban ngày đi chơi, buổi tối nói lời yêu bằng thân thể, không hề lãng phí một phút một giây, cố gắng quý trọng thời gian như thần tiên quyến lữ này.
Nhưng mộng đẹp dễ tỉnh, Thạch Dật không hề biết, hết thảy sắp chấm dứt…
Ngay rạng sáng ngày thứ tư, có người xâm nhập nhà cũ, Thạch Dật nhanh chóng tỉnh lại, nhìn Phùng Nhiễm Nhiễm ngủ say bên cạnh, hắn không quấy nhiễu cô, lặng yên xuống giường, mặc thêm quần áo, ra khỏi phòng, nhìn chằm chằm đám khách không mời mà đến trong sân, lạnh lùng nói: “Cút!”
“Giao Phùng Nhiễm Nhiễm ra đây thì bọn tao sẽ đi.” Có khoảng bảy người tới, trong đó một người nói tiếng Trung giọng Bắc Kinh.
“Hừ! Muốn Nhiễm Nhiễm? Vậy hỏi nắm đấm của tao trước đã.” Nói xong, hắn không thừa lời với chúng, trực tiếp xông lên đánh.
Những người đó chia làm hai đường, bốn người bao vây hắn, ba người kia định nhảy vào phòng bắt người.
Nhưng chúng đã đánh giá sai tình thế, càng xem nhẹ Thạch Dật, chưa đến một phút, cả đám đã ngã ra sân như chăn bông rách, chưa kịp kêu đau đã bị đánh ngất.
Thạch Dật giữ lại tên vừa phát ngôn, túm áo hắn giơ lên cao, hỏi: “Ai phái bọn mày đến?”
“A…” Mặt kẻ nọ đã bị đánh sưng thành đầu heo, sợ hãi nói không ra lời.
“Nói, là ai?” Hắn ra sức lay.
Người nọ bị lay lại càng không mở miệng được.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên trả lời thay đối phương: “Chúng do Solomon phái đến.”
Thạch Dật kinh hãi, quay đầu nhìn, Thiên Quyền Gia Cát Tung Hoành đang nhàn nhã đi từ cổng vào, đi cùng là Thiên Toàn Diêm Quýnh.
“Nặc Á Phương Châu chỉ còn lại Solomon, dã tâm của lão còn lớn hơn Abraham và Tống Bảo La, giấc mơ dựng lại phòng thí nghiệm đột biến của lão còn chưa tỉnh.” Gương mặt nhã nhặn tuấn dật của Gia Cát Tung Hoành lộ ra vẻ cười nhạt.
Thạch Dật sợ hai người trước mặt này còn hơn thiên quân vạn mã, hắn có thể đối kháng vô số địch nhân, nhưng trước Thiên Quyền và Thiên Toàn, hắn tự biết không có phần thắng.
“Thiên Xu… giờ lại đổi thành hai người tới?” Vứt kẻ trong tay ra, hắn lạnh lùng nhìn họ.
“Đúng vậy.” Gia Cát Tung Hoành nhìn hắn, gương mặt Thạch Dật có biểu cảm bất chấp mọi giá vì tình, hiện tại, trong mắt hắn, họ đã trở thành kẻ địch của hắn, mà chẳng phải đồng đội.
Đây đúng là công việc vừa khó xơi vừa dễ ghét, thảo nào Khai Dương và Dao Quang trốn luôn sang Nhật sau khi thất bại để tránh đầu sóng ngọn gió, mà không về đảo Bắc Cực Tinh.
“Vì sao? Nhiễm Nhiễm đã không nhớ gì về người đột biến nữa, vì sao Thiên Xu vẫn không tha cho cô ấy?” Hắn tức giận quát.
“Tôi không biết, bọn tôi chỉ tuân lệnh đến đón cậu về và gϊếŧ cô ấy.” Gia Cát Tung Hoành nặng nề nói.
“Hai người ra tay được sao? Thiên Quyền, Thiên Toàn, hẳn hai người dễ hiểu được nỗi đau của tôi nhất, không phải sao? Lúc đó không phải hai người cũng ra sức đấu tranh vì người mình yêu sao? Vì sao lúc này không thể giúp tôi?” Thạch Dật giận dữ gầm to với hai người họ.
Diêm Quýnh vẫn không mở miệng, vì hắn hiểu tâm trạng lúc này của Thạch Dật, hiểu hơn bất cứ ai…
“Ngọc Hoành…” Gia Cát Tung Hoành cực kì khó xử, tình huống này quả nhiên giống lời Khai Dương đã chuồn mất, làm gì cũng sai, vừa khó xử vừa phiền toái.
“Không ai được đυ.ng đến một cọng tóc của Nhiễm Nhiễm, ai làm cô ấy bị thương, tôi sẽ trở mặt với người đó.” Thạch Dật nặng lời.
Ý này không thể rõ hơn được nữa, Thạch Dật đã lựa chọn, hắn lựa chọn tình yêu, mà không phải Bắc Đẩu Thất Tinh.
Gia Cát Tung Hoành và Diêm Quýnh liếc nhau, đều nhìu chặt mày.
Bọn họ nên làm sao đây?
Lúc này, một chuỗi tiếng bước chân chậm rãi lại gần, Phùng Nhiễm Nhiễm ngáp dài, mắt nhập nhèm lẩm bẩm: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ồn quá…”
Thạch Dật hoảng sợ xoay người, chạy về phía cô, giữ chặt cô, vội la lên: “Nhiễm Nhiễm, em vào đi, đừng ra đây!”
Phùng Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn hắn, kinh ngạc giãy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ sợ hãi.
“Anh… là ai?” Toàn thân Thạch Dật chấn động, trong khoảnh khắc mọi tế bào đông cứng như rơi xuống hầm băng.
Chuyện này… đến quá đột nhiên!
Hắn căn bản chưa chuẩn bị tâm lý, người đêm qua còn ở trong lòng hắn, vành tai và tóc mai chạm nhau, giờ đã quên hắn… Quên hắn mất rồi…
Phùng Nhiễm Nhiễm lại nhìn Gia Cát Tung Hoành và Diêm Quýnh, càng thêm sợ hãi, đi lùi từng bước, sợ hãi nói: “Các người là ai? Sao lại xông vào nhà ông nội tôi?”
Gia Cát Tung Hoành và Diêm Quýnh cũng giật mình, Phùng Nhiễm Nhiễm sao vậy? Ngay cả Thạch Dật mà cô cũng không nhận ra?
Thạch Dật đau lòng đến mức không thở nổi, hắn nhìn cô chăm chú, dùng hết sức mới phát ra được thanh âm, nhưng cứ nghẹn trong họng, không sao thốt ra: “Nhiễm Nhiễm… Em…”
“Rốt cuộc anh là ai? Sao lại biết tên tôi?” Cô càng hoang mang, mờ mịt mở to hai mắt.
“Anh…” Trái tim như bị đóng đinh, không ngừng chảy huyết, làm hắn không thở nổi.
Giờ phút này rốt cục đã tới!
Nhiễm Nhiễm mất đi kí ức trong ba năm nay, trong đầu cô đã không còn sự tồn tại của hắn…
“Có chuyện gì vậy, Ngọc Hoành?” Gia Cát Tung Hoành không thể không hỏi rõ.
“Cô ấy… Não cô ấy thoái hóa rồi, chẳng nhớ gì cả, giờ chắc Thiên Xu không cần lo lắng nữa nhỉ? Không cần gϊếŧ cô ấy nữa? Có thể tha cho cô ấy chứ?” Thạch Dật nhíu mày, quay đầu nói với hắn.
“Não cô ấy thoái hóa?” Diêm Quýnh ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, não bộ thoái hóa, kí ức của Holly Anderson đã biến mất khỏi não cô ấy, thậm chí cả tôi mà cô ấy cũng không nhớ rõ, vậy… Thiên Xu đã an tâm chưa?” Thạch Dật càng nói càng lớn tiếng, càng nói càng giận.
“Vậy phải làm sao? Chúng ta báo cáo thế nào đây?” Diêm Quýnh nhìn Gia Cát Tung Hoành.
“Việc này…” Gia Cát Tung Hoành cũng không nghĩ ra.
Thạch Dật đột nhiên cười, cười đến mức cuồng điên, cười đến mức phẫn nộ, cười đến mức… làm người ta cay mũi.
“Ha ha ha… ha ha…” Về sau tiếng cười dần biến thành tiếng khóc, lửa giận lan khắp toàn thân, hắn ngửa mặt lên trời gầm lên, không cam lòng nện một cú vào bàn đá giữa sân, vụn đá bay tán loạn, bàn đá nhất thời hóa thành một đống đá vụn.
“Á –” Phùng Nhiễm Nhiễm sợ tới mức bịt tai kêu lên sợ hãi, run rẩy quay người chạy về phòng.
Thạch Dật ngẩn người, lập tức đuổi theo, giữ chặt cô: “Nhiễm Nhiễm, đừng sợ…”
“Buông ra! Đồ khốn! Buông ra!” Cô liều chết giãy dụa, trong lúc cấp bách, cô vung tay về phía mặt hắn, tát một cái.
“Chát” một tiếng, hắn ngây dại, cô cũng hoảng sợ đờ ra, mắt đầy vẻ kinh ngạc.
“Nhiễm Nhiễm…” Hắn vươn tay về phía cô.
Cô tưởng hắn muốn đánh cô, co rúm lại, nhắm chặt mắt, nhưng ngoài dự đoán, bàn tay to dễ dàng phá đá kia lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ôm thật chặt.
Hơi thở này… thật quen thuộc…
Cô mở to hai mắt, loáng thoáng cảm thấy rung động một cách khó hiểu, nó lan từ trái tim vốn đang sợ hãi của cô ra toàn thân.
Đột nhiên, một bóng dáng mờ mịt lóe qua trong đầu cô, nhưng cô lại không bắt được, cũng không thể tìm đúng tiêu cự.
Người này… Rốt cuộc là ai?
Đang muốn nghĩ thêm, ót cô chợt sinh ra một cơn đau cực mạnh, cô ôm đầu, nhịn không được thét chói tai, “Á!”
“Nhiễm Nhiễm! Em sao vậy?” Hắn cả kinh, vội vàng đỡ lấy cô, cúi đầu hỏi.
“Đầu… Đầu tôi… đau quá… đau quá…” Cô đau đến xanh cả mặt, tứ chi không ngừng run rẩy.
“Nhiễm Nhiễm!” Thạch Dật bị dọa đến luống cuống tay chân, không biết làm sao mới phải.
Gia Cát Tung Hoành vội la lên: “Đừng lay cô ấy, đầu tiên phải giảm đau, não cô ấy chắc chắn có vấn đề.”
“Giờ phải làm sao?” Thạch Dật hoàn toàn rối loạn.
“Đưa cô ấy về đảo Bắc Cực Tinh đi! Ngọc Hoành, đảo Bắc Cực Tinh có đoàn đội và thiết bị điều trị tốt nhất thế giới.” Gia Cát Tung Hoành khuyên.
“Nhưng… Thiên Xu sẽ đồng ý cứu cô ấy sao?” Hắn đương nhiên biết trình độ điều trị ở đảo Bắc Cực Tinh đứng hàng đầu thế giới, nhưng vậy thì sao? Không được Thiên Xu cho phép, Thang Trọng Thần và các bác sĩ giỏi khác cũng không dám điều trị cho Phùng Nhiễm Nhiễm.
“Không đâu, nếu cô ấy quên hết mọi thứ, Thiên Xu hẳn là không còn lý do gϊếŧ cô ấy.”
“Nhưng…” Hắn do dự.
“Đừng trì hoãn nữa, tình trạng của cô ấy không ổn! Đi mau!” Diêm Quýnh quát.
Thạch Dật nhìn Phùng Nhiễm Nhiễm dần rơi vào hôn mê, sắc mặt ngày càng xanh mét, không có lựa chọn nào khác, ôm lấy cô, theo họ rời Bắc Kinh, bay về đảo Bắc Cực Tinh.
☆☆☆ Đảo Bắc Cực Tinh
Thạch Dật căng thẳng nhìn Thiên Xu trên màn hình, Phùng Nhiễm Nhiễm nằm trong lòng hắn, sắc mặt trắng bệch, hô hấp mong manh, mạng cô đang chờ Thiên Xu định đoạt.
Nhưng Thiên Xu trên màn hình vẫn im lặng, hốc mắt trống trơn cũng lặng lẽ nhìn Phùng Nhiễm Nhiễm, không khí lâm vào một mảnh tĩnh mịch làm người ta khó chịu.
Thạch Dật rốt cục nhịn không được, hắn to tiếng với màn hình: “Anh nói gì đi chứ! Rốt cuộc là cứu hay không cứu?”
Thiên Xu vẫn không lên tiếng.
Giờ cả Diêm Quýnh cũng chịu không nổi, hắn lớn tiếng ủng hộ Thạch Dật: “Tư liệu có liên quan đến người đột biến trong đầu Phùng Nhiễm Nhiễm đã biến mất, anh còn lo gì nữa?”
Thiên Xu nghiêng mặt như đang lo lắng.
“Anh chưa từng vô tình như vậy, Thiên Xu, rốt cuộc vì sao anh lại hận Phùng Nhiễm Nhiễm đến thế?” Gia Cát Tung Hoành cứ cảm thấy kì lạ.
“Tôi cũng không hận Phùng Nhiễm Nhiễm.” Thiên Xu rốt cục đáp lời.
“Vậy vì sao không gϊếŧ cô ấy thì không được?” Thạch Dật cả giận nói.
“Vì cô ta biết quá nhiều.” Thiên Xu vẫn dùng cách nói cũ.
“Cô ấy còn biết gì nữa? Cô ấy quên hết rồi, đến tôi cũng bị quên… Chẳng lẽ chỉ vì một câu “Anh là con trai của tiến sĩ Ứng Kì Lý”, anh mới cố chấp muốn cô ấy chết?” Thạch Dật tức giận hét lớn.
Hắn nhớ rất rõ, đêm đó Nhiễm Nhiễm… không, hẳn là Holly Anderson, chỉ vào Thiên Xu nói những lời này, chính là những lời này, khiến Thiên Xu vốn muốn tha cho cô lại nổi sát khí!
Gia Cát Tung Hoành nhìn chằm chằm Thạch Dật. “Cậu nói gì? Phùng Nhiễm Nhiễm đã nói gì?”
“Nhiễm Nhiễm nói Thiên Xu là con trai của tiến sĩ Ứng Kì Lý…” Thạch Dật lặp lại lần nữa.
“Ứng Kì Lý? Ứng Kì Lý là ai?” Diêm Quýnh khó hiểu.
Gia Cát Tung Hoành hơi biến sắc, quay đầu nhìn Thiên Xu, cẩn thận hỏi: “Thật sao?”
Thiên Xu không trả lời, vẫn không nhúc nhích.
“Rốt cuộc Ứng Kì Lý là ai?” Diêm Quýnh lại hỏi.
Gia Cát Tung Hoành không để ý hắn, nhìn thẳng màn hình, kích động truy hỏi: “Thật sao? Thiên Xu, trả lời tôi đi!”
“Đưa Phùng Nhiễm Nhiễm vào phòng điều trị đi! Cô ấy sắp không chịu được nữa rồi.” Thiên Xu nói xong liền biến mất.
“Thiên Xu, đừng đi…” Gia Cát Tung Hoành thấy hắn chuồn mất, tức giận chửi một tiếng: “Shit!”
“Thiên Quyền rốt cuộc làm sao vậy? Ứng Kì Lý là ai?” Diêm Quýnh quả thực không hiểu gì cả.
Gia Cát Tung Hoành nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, hắn nói với Thạch Dật: “Thiên Xu nhận lời rồi, mau đưa Phùng Nhiễm Nhiễm vào phòng điều trị.”
Thạch Dật cực kì vui mừng, ôm Phùng Nhiễm Nhiễm về phía phòng điều trị.
Trong phòng họp, Diêm Quýnh có trực giác đã xảy ra chuyện, vì thế ngăn lại Gia Cát Tung Hoành đang định rời đi, nghiêm túc hỏi: “Thiên Quyền, Ứng Kì Lý là ai? Vì sao anh lại xúc động như thế? Anh biết người này? Thiên Xu thật sự là con hắn?”
Gia Cát Tung Hoành quay đầu nhìn hắn, hít một hơi thật sâu, mới nói: “Chờ tôi điều tra xong sẽ bảo cậu, Thiên Toàn, nhưng trước đó đừng để những người khác biết chuyện này.”
“Vì sao?”
“Vì… Nếu việc này là sự thật… Vậy thì vấn đề có thể cực kì nghiêm trọng…” Gia Cát Tung Hoành cau chặt mày, trầm mặt ra khỏi phòng họp.
“Ý gì vậy? Uy, Thiên Quyền, anh nói rõ rồi hẵng đi!” Diêm Quýnh gọi sau lưng hắn.
Nhưng Gia Cát Tung Hoành không nói gì cả, một mình đi tới đài ngắm cảnh ở cuối hành lang, trầm tư.
Cách một lớp kính cường hóa dày, bầu trời ngoài kia gió cuốn mây vần, thời tiết âm u cũng như tâm trạng hắn lúc này.
Ứng Kì Lý, Ứng Kì Lý chẳng phải chính là nhân vật đầu não của phòng thí nghiệm đột biến?
Một cái thiên tài siêu cấp có đồng thời học vị thạc sĩ y học, kĩ thuật sinh học, hóa học và tâm lý học, cũng là một kẻ điên lượn lờ ở ranh giới pháp luật và đạo đức, đủ loại thí nghiệm của hắn đều cực kì kinh thế hãi tục, tổ hợp lại gen loài người được hắn đề xuất đầu tiên, mà lý luận này chính là tiền thân của đột biến gen người.
Năm đó, hành vi của hắn không được cho phép ở các nước, nhưng Nặc Á Phương Châu đã thu mua hắn bằng số tiền lớn, nên mới thành lập phòng thí nghiệm đột biến!
Nghiêm khắc mà nói, Ứng Kì Lý chính là người tạo nên đám người đột biến bọn họ!
Nhưng điều làm hắn khϊếp sợ là, Thiên Xu lại là con của Ứng Kì Lý?
Có thể sao?
Thiên Xu không nói gì cả, không giải thích, không trả lời, lại làm hắn càng thêm hoang mang.
Nếu Thiên Xu thật sự là con của Ứng Kì Lý, vì sao lại hủy phòng thí nghiệm do cha mình một tay dựng nên?
Đến tột cùng có bí mật gì?
Thiên Xu rốt cuộc là ai?
Truy tìm thân phận Thiên Xu nhiều năm, hắn vẫn coi chuyện này là một thách thức, một khiêu chiến trước Thiên Xu, nhưng giờ này khắc này, hắn có cảm giác muốn hãm lại.
Giống như sắp nhìn lén được ý trời, biết trước chân tướng, phải trả cái giá đắt, hắn rất sợ đến lúc đó, đây sẽ là một bí mật hắn không sao trả nổi, cũng không gánh vác được hậu quả…
Gió rít gào, mưa ập xuống, hắn lo lắng thầm nghĩ, có lẽ đảo Bắc Cực Tinh sắp có một hồi bão táp.