“Phùng Nhiễm Nhiễm chứ sao! Phùng Nhiễm Nhiễm chính là nhược điểm của Bào Hao.” Tuy Kim Phi Na không cam lòng mình kém hơn nha đầu Phùng Nhiễm Nhiễm thối tha này, nhưng việc Thạch Dật yêu Phùng Nhiễm Nhiễm cũng có lợi cho tình thế, giờ chỉ cần lấy Phùng Nhiễm Nhiễm ra uy hϊếp, không sợ Thạch Dật không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Tống Thiếu Cường nhìn Phùng Nhiễm Nhiễm tê liệt trên máy đo sóng não, gật đầu đồng ý: “Cô nói đúng! Có Phùng Nhiễm Nhiễm, chúng ta sẽ không sợ Bào Hao.”
“Chỉ sợ… Kẻ đến không chỉ có Ngọc Hoành, mọi người đừng quên, mục đích của Bắc Đẩu Thất Tinh là gϊếŧ Phùng Nhiễm Nhiễm, lỡ những kẻ khác cũng đến…” Tống Bảo La nhíu mày, không lạc quan như họ.
Hắn đã sớm nhận được bài học từ Lộ Đắc. Lần trước Lộ Đắc suýt chết trong tay Bắc Đẩu Thất Tinh, đúng là đã xem nhẹ năng lực hành động chỉnh thể của Bắc Đẩu Thất Tinh, những tên đột biến này bình thường hành động đơn độc, nhưng nếu có biến sẽ liên thủ xuất kích, lực lượng khi chúng tập hợp lại như một quân đoàn vô địch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
“Yên tâm, máy giám thị cho thấy Bào Hao tới một mình, tôi có cách đối phó hắn, các người mau chuyển Phùng Nhiễm Nhiễm, sau đó…” Kim Phi Na ghé tai Tống Thiếu Cường nói nhỏ.
Tống Thiếu Cường mừng rỡ gật đầu, vác Phùng Nhiễm Nhiễm vào một phòng nghiên cứu khác.
☆☆☆ Nếu trên đời thực sự có người được gọi là “Chiến thần”, vậy có thể nói Thạch Dật hoàn toàn xứng đáng, khôi ngô, vững chắc, dưới mái tóc húi cua gọn gàng là gương mặt cương nghị, tứ chi tràn ngập sức mạnh ẩn chứa sự cuồng bá kinh người, oai phong trang nghiêm khiến người ta không dám nhìn kĩ.
Hắn phi như điên tới trung tâm nghiên cứu của tập đoàn Sáng Thế, thế như chẻ tre đánh thẳng từ cổng vào, đám lâu la của cha con họ Tống bị hắn trái một đấm phải một đá, ngã trái ngã phải, không ai cản được, vài kẻ nhát gan chưa đánh đã lui, sớm bỏ trốn mất dạng, bởi vậy hắn nhanh chóng vào tới phòng nghiên cứu sóng não.
“Nhiễm Nhiễm!” Hắn bước dồn dập, gọi một cách cực kì lo lắng, cuồng nộ một cước đá văng cửa cách ly bằng thép.
Ầm một tiếng, mọi người bên trong đều biến sắc, nhất thời ai cũng cảm thấy một cỗ sát khí bức người ập vào mặt, tim suýt ngừng đập.
Vừa vào cửa, hắn đã thấy một cái ghế kỳ lạ quay lưng ra ngoài, Phùng Nhiễm Nhiễm bị trói trên đó, đầu cô bị giữ bằng một vật có hình dạng như nửa cái l*иg, tựa như đang dò sóng não.
“Nhiễm Nhiễm!” Hắn kinh hãi gọi, vọt về phía trước vài bước.
“Bào Hao… Không, Ngọc Hoành, tao khuyên mày chớ hành động thiếu suy nghĩ!” Tống Thiếu Cường rút súng lục ra chĩa vào hắn, gầm lên.
Vừa nghĩ rằng cô phải chịu hết tra tấn, lửa giận của hắn càng cháy mạnh hơn.
“Trả Phùng Nhiễm Nhiễm cho tao!” Hắn cuồng nộ quát.
“Đừng hòng! Bọn tao vẫn chưa hoàn toàn tải hết ký ức của ả, không ai có thể mang ả đi.” Tống Thiếu Cường cường ngạnh nói.
“Vậy sao? Mày cho là mày cản được tao?” Thạch Dật hừ lạnh, từng bước tới gần hắn.
Tống Thiếu Cường bắn liền ba phát nhưng đều bị Thạch Dật né được, hơn nữa chỉ trong nháy mắt, Thạch Dật đã tới trước mặt hắn, đoạt súng, vo thành một đống sắt vụn.
“Mày… Mày… đừng tới đây…” Tống Thiếu Cường kinh hãi biến sắc, sợ tới mức liên tục lui về phía sau, co cụm vào góc.
Thạch Dật mặc kệ hắn, quay đầu liếc một lượt những người khác, mọi người đều dạt về một phía, không ai dám tiến lên cản hắn.
Hắn không để lãng phí thời gian, xông tới chiếc ghế kia, hô: “Nhiễm Nhiễm –”
Nhưng khi hắn tới trước cái ghế, mới phát hiện người trên đó không phải Phùng Nhiễm Nhiễm, mà là Kim Phi Na!
“Bào Hao… Cuối cùng anh cũng tới…” Kim Phi Na cầm súng lục đặc chế, cười giảo hoạt với hắn.
“Mày?” Hắn ngẩn người, lập tức phát hiện đây là cạm bẫy, nhưng đã muộn một bước, súng trong tay Kim Phi Na đã thừa cơ bóp cò, hướng thẳng vào bụng hắn.
Hắn trợn mắt, người hơi chấn động, một liều gây mê mãnh liệt nhanh chóng phủ kín toàn thân, hắn lảo đảo, vươn tay định bóp cổ Kim Phi Na, tiếc là chưa kịp đυ.ng tới ả đã mất tri giác, ngã về phía trước.
“Hừ, yêu một người thì sẽ có nhược điểm, anh cũng thật ngu xuẩn, Bào Hao…” Kim Phi Na dẫm lên lưng hắn, khinh thường cười lạnh.
Tống Thiếu Cường thấy mưu kế đã thành công, vui vẻ lại gần, nói: “Bắt được rồi! Tốt quá!”
“Tôi đã bảo rồi, Phùng Nhiễm Nhiễm là nhược điểm của hắn, động tác phải nhanh, thuốc mê này đại khái chỉ có thể làm hắn hôn mê mười phút.” Kim Phi Na nghiêm mặt nói.
Tống Bảo La và hai nhân viên nghiên cứu dìu Phùng Nhiễm Nhiễm đi ra, khen Kim Phi Na. “Cô được lắm, Kim tiểu thư.”
“Ngài quá khen, Tống tổng tài.” Kim Phi Na cười nói.
“Thạch… Dật…” Phùng Nhiễm Nhiễm còn có ý thức, thấy Thạch Dật ngất xỉu dưới đất, vừa khổ sở vừa lo lắng muốn vọt tới cạnh hắn, nhưng toàn thân cô đau đớn vô lực, không sao động đậy.
Kim Phi Na cười dài, đi đến trước mặt cô, nói: “Chắc mày vui lắm? Bào Hao mạo hiểm đến vì mày, chứng tỏ hắn rất để ý đến mày!”
“Cô… Đồ la sát!” Phùng Nhiễm Nhiễm suy nhược tức giận mắng.
“Đúng, tao là la sát, lần này tao không thể không chỉnh Bào Hao đến chết đi sống lại, mày chờ coi đi!” Kim Phi Na nói xong liền quay đầu sai người khóa tứ chi Thạch Dật lại bằng cùm sắt, lại dùng xích sắt treo hắn lên.
“Các người muốn làm gì?” Phùng Nhiễm Nhiễm bất an hỏi.
“Đương nhiên là nghiên cứu sức chịu đựng của hắn.” Tống Thiếu Cường cười âm hiểm.
“Đừng… Đừng mà…” Phùng Nhiễm Nhiễm gấp đến độ hốc mắt đỏ lên, cô cơ hồ có thể đoán ra ý đồ của chúng, Thạch Dật bị treo thành hình chữ đại, không khác gì hình phạt ngũ mã phân thây thời cổ đại.
“Đừng mà? Vậy mày hãy ngoan ngoãn phun toàn bộ tư liệu có liên quan đến người đột biến ra đây!” Tống Thiếu Cường đã nghĩ tới việc này, so với việc dò từng đoạn sóng não ngắn, không bằng bảo Phùng Nhiễm Nhiễm nói thẳng ra, nếu não là của cô, hắn tin cô nhất định biết hết.
Phùng Nhiễm Nhiễm ngẩn người, thứ chúng muốn chính là tư liệu về người đột biến, nhưng… Sao cô có thể nói? Dù có vô tri, không phải người trong cuộc, cô vẫn hiểu tư liệu này quan trọng với Thạch Dật và bạn hắn tới mức nào.
“Sao? Còn phải nghĩ?” Tống Thiếu Cường nhíu mày.
“Tôi không thể… Không thể nói…” Cô lắc đầu.
“Để ả nhìn bộ dạng đau đớn của Bào Hao thì ả sẽ nói thôi.” Kim Phi Na không kiên nhẫn bật ngón tay.
Nhân viên nghiên cứu ấn chốt mở, bốn sợi xích bắt đầu kéo ra ngoài, như sắp xé rách tứ chi Thạch Dật.
“A–” Thạch Dật đang hôn mê bị đau tỉnh, vội vận lực chống cự, nhưng thuốc chưa hết tác dụng, thể lực chưa khôi phục, căn bản vô lực phản kháng.
Cô hết hồn, vội kêu: “Thạch Dật… Thạch Dật…”
Thạch Dật đau đến mức cả người phát run, hắn mở mắt nhìn cô, khàn giọng kêu: “Nhiễm Nhiễm!”
“Tao thấy mày vẫn nên ngoan ngoãn nói ra bí mật của từng tên đột biến đi! Nếu không tứ chi hắn sẽ bị kéo đứt đấy!” Tống Thiếu Cường khuyên.
“Tôi… Tôi…” C vừa vội vừa sợ, không biết làm sao cho phải.
“Hự… Đừng nói! Nhiễm Nhiễm… Nhắm mắt lại… Đừng nhìn tôi… Tôi… Không đau chút nào… Không đau… chút nào hết!” Thạch Dật cắn chặt răng nói.
“Thạch Dật…” Tim cô đau như dao cắt, rõ ràng hắn đã toát mồ hôi lạnh, đau đến mức sắp chịu không nổi, còn nói không đau?
“Đừng nhìn tôi… Đừng… nói gì cả…” Hắn run càng lúc càng mạnh, nhưng vẫn ráng chịu.
“Thằng thối tha, đúng là giỏi chịu đựng, kéo tiếp!” Tống Thiếu Cường quát.
Lực kéo của sợi xích đột nhiên tăng, hai mắt Thạch Dật lồi ra, vẻ mặt hung ác tái nhợt.
“Đủ rồi! Đủ rồi! Đừng làm hại hắn nữa… Tôi sẽ nói hết… Các người muốn biết gì… Tôi đều nói…” Phùng Nhiễm Nhiễm vừa khóc vừa kêu.
Cô không thể chịu nổi việc Thạch Dật bị hành hạ, hắn đau, cô còn đau hơn hắn, hắn bị thương, cô còn tổn thương hơn, so với tư liệu giấu trong óc cô, mạng Thạch Dật quan trọng hơn.
“Vậy mới là cô bé ngoan.” Tống Thiếu Cường cười lạnh.
Xích lỏng ra, thân thể cao lớn của Thạch Dật rơi xuống đất, hắn ngồi phịch trên đất, thở phì phò, miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn Phùng Nhiễm Nhiễm.
“Đừng… nói…”
Phùng Nhiễm Nhiễm rơi lệ đầy mặt, rất muốn lại gần ôm lấy hắn, nhưng mới tiến được một bước, đã bị Kim Phi Na xách lên như gà con.
“Chậc chậc chậc, cảm động ghê! Thì ra đây chính là tình yêu, xem ra về sau có thể lợi dụng nhược điểm này của nhân tính…” Kim Phi Na ghen tị châm chọc.
“Thả tôi ra…” Phùng Nhiễm Nhiễm chỉ muốn tới bên Thạch Dật.
Tống Bảo La tới trước mặt cô, túm vai cô, vội hỏi: “Nói mau, tao chỉ muốn biết, tổ hợp gen quan trọng nhất trên người sáu tên đột biến kia rốt cục là gì? Vì sao ta và Eugene thử nhiều phương pháp đến thế mà vẫn không chế tạo thành công người đột biến? Mau nói cho tao!”
Tổ hợp gen… đột biến?
Cô ngây người một lúc lâu, cố gắng tìm đáp án trong ký ức, nhưng không biết vì sao, dù cô nghĩ thế nào nhưng vẫn không ra!
Kì lạ thật, trước kia những tư liệu kỳ lạ này cơ hồ làm tắc nghẽn não cô, vì sao giờ phút này lại đột nhiên trở nên trống rỗng mà mơ hồ?
“Tao đang hỏi mày, mày có nghe không?” Tống Bảo La quát.
Cô chớp mắt mấy cái, vừa bất lực vừa khủng hoảng nói: “Tôi… không biết… Tôi nghĩ không ra…”
“Đáng chết, mày dám lừa tao?” Tống Bảo La tức giận chửi bới.
“Tôi… Thật sự nghĩ không ra…” Cô co rúm người, quay đầu nhìn Thạch Dật, vẻ mặt cầu cứu.
“Chắc phải để Bào Hao chịu thêm chút khổ thì mày mới chịu nói.” Tống Thiếu Cường khó chịu ra lệnh cho thủ hạ lại treo Thạch Dật lên.
“Không! Đừng thương tổn hắn nữa, tôi… thật sự… không nghĩ ra…” Cô gấp đến độ rơi nước mắt.
“Còn muốn diễn trò? Vậy ngồi lại lên ghế cho tao, tao trực tiếp dò não mày!” Tống Bảo La kéo tay cô, ép cô ngồi lại ghế.
“Buông cô ấy ra!” Thạch Dật giãy dụa muốn nhỏm dậy, nhưng tứ chi vẫn không dùng sức được như cũ.
“Thân mày lo không xong, còn muốn bảo vệ ả? Hừ!” Kim Phi Na chế giễu.
Phùng Nhiễm Nhiễm lại bị chụp dụng cụ dò sóng não lên đầu, cô sợ hãi nhìn Thạch Dật, thân thể run rẩy không kìm được.
Tống Bảo La bật điện, cơn đau lần nữa dội vào óc cô, cô hơi co giật, tiếng thét đã vọt tới cổ họng, nhưng vì không muốn để Thạch Dật lo lắng, cô liều mình nhịn xuống.
“Đừng…” Thạch Dật nóng như lửa đốt, giận dữ quát: “Thả cô ấy ra! Lũ khốn kiếp! Thả cô ấy ra!”
Kim Phi Na thong thả bước tới cạnh hắn, ngồi xổm xuống, vui sướиɠ khi người gặp họa, nói: “Sao? Đau lòng? Nhìn người con gái mình thích đau khổ, cảm giác chắc đặc biệt lắm?”
Hắn trừng mắt nhìn ả, tiếng nói thoát ra theo kẽ răng, “Kim Phi Na! Là mày… gϊếŧ Lolth phải không?” Chỉ ả mới biết quan hệ gần gũi giữa hắn và Lolth.
“Đúng vậy, tao vốn không muốn gϊếŧ bà ta, ai bảo bà ta làm gương mặt bảo bối của tao bị thương, nên tao kính lại bà ta vài viên đạn…” Kim Phi Na vén tóc, chỉ vết thương trên mặt.
“Lolth từng đối xử với mày như con gái, vậy mà mày chẳng những phản bội bà, còn gϊếŧ bà.” Thạch Dật lạnh lùng nói.
“Hừ! Thì sao? Bà ta chết là do mày hại, cũng do bà ta tự chuốc lấy.” Kim Phi Na cười lạnh.
“Đúng vậy, do tao hại, nên tao nhất định sẽ báo thù cho bà, nhất định!” Hắn nắm chặt tay kêu răng rắc.
“Báo thù? Tao thấy kiếp này mày không có cơ hội rồi, vì mày và nó…” Kim Phi Na quay đầu nhìn Phùng Nhiễm Nhiễm một cái. “đều không thể sống sót rời khỏi đây…”
Thạch Dật tức giận vung tay, nhưng lực đạo không đủ, hơn nữa cổ tay bị kìm chế, không thể đυ.ng tới Kim Phi Na.
Lúc này mặt Tống Bảo La đầy kinh ngạc, vì trên màn hình dò không thể nhìn thấy chút tư liệu nào liên quan đến người đột biến nữa, trên đó ngoài một đống hoa hoa cỏ cỏ, cũng chỉ còn lại hình ảnh mơ hồ, không còn gì khác!
“Đây… Rốt cuộc là sao?” Hắn mờ mịt khó hiểu.
“Có phải… Dòng điện vừa rồi làm não ả tổn thương?” Tống Thiếu Cường lo lắng hỏi lại.
Thạch Dật nghe vậy cả kinh, chợt nhớ tới lời Lý Thành Phu, lão từng nói não bộ Phùng Nhiễm Nhiễm có dấu hiệu thoái hóa, nếu chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, rất có thể sẽ mất trí hoặc biến thành si ngốc…
“Dừng lại! Cô ấy sẽ chịu không nổi! Còn tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ quên sạch mọi thứ…” Hắn quát to.
“Tao không tin! Vừa nãy rõ ràng còn nhớ, giờ đã quên? Tao không tin…” Tống Bảo La không cam lòng, cho tăng cường độ dòng điện.
“A –” Phùng Nhiễm Nhiễm kêu thảm.
“Nhiễm Nhiễm!” Thạch Dật gấp đến độ mặc kệ hai chân vô lực, xông về phía cô.
Ngay lúc hỗn loạn, màn hình dò chợt biến thành một mảnh tối đen, dòng điện tự động giảm, tiếp theo, một hình đầu lâu trắng chậm rãi xuất hiện trong sự ngạc nhiên của mọi người.
“Muốn biết chuyện về người đột biến thì trực tiếp hỏi tao đi, Tống Bảo La.” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như sắt thép, ở đây ngoài Thạch Dật, tất cả mọi người đều bị hình ảnh này dọa sợ.
“Thiên… Thiên Xu!” Tống Bảo La còn khϊếp sợ hơn, vì lão đã sớm nghe nói ký hiệu của Thiên Xu đến không hình đi không bóng chính là hình đầu lâu có thể xuất hiện trên máy tính ở bất kỳ đâu trên thế giới.
“Mười lăm năm rồi, không ngờ độ nhiệt tình của mày với người đột biến vẫn không giảm.” Thiên Xu cười lạnh nói.
Tống Bảo La suýt ngừng thở, có lẽ mắt lão hoa rồi, có lẽ do lão nghi thần nghi quỷ, hốc mắt trống rỗng của Thiên Xu rõ ràng không có con ngươi, lão lại cảm thấy dường như hắn đang trừng mắt nhìn mình.
“Sao lại biến thành câm điếc rồi? Chẳng lẽ tuổi lớn, lá gan cũng nhỏ đi?” Mặt Thiên Xu chợt phóng to.
Tống Bảo La hít một hơi, đoạt súng từ tay Tống Thiếu Cường, không chút nghĩ ngợi bắn vào màn hình.
“Đồ quái vật không kẽ nào không lọt…” Lão hét.
“Ba làm gì vậy…” Tống Thiếu Cường vội vàng ngăn lão lại, vì lão đã bắn vào máy đo sóng não!
Màn hình bị bắn nát, máy đo sóng não cũng trục trặc, điện chập mạch, “ầm” một tiếng, Phùng Nhiễm Nhiễm hơi chấn động, cả người hôn mê bất tỉnh.
“Nhiễm Nhiễm!” Thạch Dật vô cùng lo lắng, hô.
“Bắt cả hai đứa lại, đưa vào phòng phân tích, ta không tin không thể tìm ra bí mật của người đột biến từ chúng!” Tống Bảo La tức giận đến mức điên cuồng.
Vài nhân viên nghiên cứu còn lại nghe lệnh tiến lên bắt lấy Thạch Dật, đưa vào phòng phân tích. Thạch Dật như giãy dụa như con thú bị vây khốn, ánh mắt không rời Phùng Nhiễm Nhiễm bị tra tấn không thành hình người, ngực đau như xé.
Chỉ cần thuốc hết tác dụng, hắn nhất định sẽ cứu cô ra ngoài, hơn nữa tuyệt đối không để ai làm hại cô nữa!
Bất kì ai… Dù là Tống Bảo La, hay Thiên Xu!
Đúng vậy, giờ phút này, rốt cục hắn đã hiểu trọng lượng của Phùng Nhiễm Nhiễm trong lòng hắn, dù là Thiên Xu cũng không thể thay thế, không ai có thể thay thế được…